Chương 193: Không Có Chuyện Gì Là Không Làm Được - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 193: Không Có Chuyện Gì Là Không Làm Được
Bạch cốt sinh cơ, tái tạo máu thịt.
Lý Thanh Sơn đã nín thở.
Răng rắc.
Trên kén to xuất hiện chút vết rạn, lan tràn ra khắp nơi.
Tim Lý Thanh Sơn lập tức vọt lên đến cổ họng.
Một cánh tay nhỏ bé non nớt nhô ra từ trong kén, trắng trắng hồng hồng, giống như được điêu khắc từ ngọc thạch, gần như có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu bên trong
Lý Thanh Sơn đứng bật dậy, lại không dám quấy rầy, cắn răng, đột nhiên cảm thấy hốc mắt ươn ướt đỏ lên. Hắn tận mắt nhìn thấy linh hồn của Tiểu An từ linh hồn đến xương trắng, lại đến sinh ra máu thịt, trong lòng tràn đầy niêm vui sướиɠ to lớn, hắn tin chắc, dù con đường này tàn khốc và máu me đến cỡ này đi chăng nữa thì thứ hắn có được cũng không phải chỉ có mỗi gϊếŧ chóc và thù hận.
Răng rắc…răng rắc…từng tiếng vỡ vụn liên tiếp, kén lớn vỡ vụn, ngọn lửa từ giữa dâng ên, một cơ thể nhỏ xinh đứng giữa ngọn lửa, dục hỏa trùng sinh.
Một mùi đàn hương kỳ dị tỏa ra khắp nơi, lập tức đuổi đi mùi khói lửa hay mũi, làm sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác yên tĩnh.
Lý Thanh Sơn bước lên:
“Tiểu An, cuối cùng thì ngươi…hửm?”
Ngọn lửa tản ra, một cô bé lỏa thể, tay kết ấn Phật, đứng ở trong ngọn lửa trên cánh hoa sen, da thịt non mịn trắng hồng, giữa trán có một nốt ruồi đỏ, đôi mắt như hai viên trân châu đen, từ trên xuống dưới không hề có chút tạp chất và dơ bẩn nào, sạch sẽ như đóa hoa sen.
Nàng đang mê mang mở ra hai tay, giống như không tin được bản thân thật sự khôi phục lại thân thể, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Sơn, dường như vẫn chưa quen sử dụng cơ mặt, trên mặt không có bất cứ biểu tình nào, nhưng đôi mắt như trân châu đen lại đột nhiên lộ ra ánh sáng của sự vui sướиɠ, vươn tay về phía hắn.
Lý Thanh Sơn chỉ hơi ngẩn ra một lúc rồi lập tức nhanh chóng tiến về phía trước, ôm chặt nàng vào lòng, khóe mắt tràn ra nước mắt, như một người cha chờ đợi bên ngoài phòng sinh một thời gian dài, tuy rằng mới biết được đứa bé sinh ra không phải là bé nam như đã tưởng tượng, mà lại là một bé gái, nhưng đối với hắn mà nói, chút ngoài ý muốn nho nhỏ này không phải chuyện gì to tát, cũng không cần phải để ý đến, niềm vui sướиɠ trong lòng cũng không hề thay đổi chú nào.
Lý Thanh Sơn liên tục nói:
“Tốt quá.”
Một lúc lâu sau, Lý Thanh Sơn cảm thấy miệng lưỡi vụng về, không biết nên nói cái gì, lau đi nước mắt trên khóe mắt, nói:
“Mặc quần áo vào trước đi.”
Tiểu An ở trong lòng ngực hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Thanh Sơn buông nàng ra, tìm kiếm trong túi bách bảo, buồn rầu nói:
“Nhưng mà chỉ có quần áo của bé nam, haizzz, ngươi cũng không chịu nói sớm.”
Tiểu An lắc đầu, dương như muốn nói ta đã quên mất. Biết bao năm qua, dù là linh hồn hay là xương trắng thì giới tính đều chỉ là thứ râu ria.
Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ, nghĩ đến lúc bà cốt bắt cóc nàng, vì muốn che giấu tai mắt cho nên mới giả làm bé trai, từ trước tới nay đều là định kiến chủ quan của hắn.
Lý Thanh Sơn quan sát kỹ Tiểu An, xác nhận lại một lần nữa không có gì sai sót, lại phát hiện ra trên người nàng có rất nhiều vệt đỏ, da thịt mềm mại như em bé, cứ như tơ lụa mềm mịn nhất, cũng sẽ trầy da, càng miễn bàn đến cách ôm thô lỗ của hắn.
Quan tâm nói:
“Làm ngươi đau sao?”
Tiểu An lắc đầu, nếu so sánh với cơn đau đớn khi huyết viêm đốt ngươi, thương viêm thối cốt thì loại đau đớn này chính là hạnh phúc tột độ.
Lý Thanh Sơn vô cùng cẩn thận mặc quần áo cho nàng, giống như đang cầm một món đồ quý hiếm dễ vỡ.
Tiểu An mở to đôi mắt, muốn nói bản thân không yếu ớt đến thế, nhưng rồi lại vô cùng hưởng thụ cảm giác được che chở vào lúc này.
Lý Thanh Sơn nhịn không được xoa nhẹ gương mặt nàng, cảm giác rất thích, non mềm đến mức da thịt sẽ biến thành nước chảy ra khỏi đầu ngón tay hắn, vuốt nhẹ nốt ruồi đỏ giữa trán nàng, loáng thoáng nhớ lại đây là dấu vết Tham Dịch để lại lúc trước, không lẽ cũng sẽ xuất hiện trên cơ thể người sao?
Tiểu An cứ như một con búp bê, ngoan ngoãn không nhúc nhích, để mặt cho hắn xoa nắn, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay hắn, đầu óc lâng lâng.
Lý Thanh Sơn sờ cái đầu trọc lốc của nàng, cười nói:
“Tiếc là không có tóc, nhưng mà sẽ mọc ra nhanh thôi”
Tiểu An chớp mắt, đột nhiên lui ra sau, nắm chặt hai bàn tay xinh đẹp, nín thở, dùng toàn bộ sức lực. Sau đó, mái tóc đen nhanh điên cuồng phát triển, chỉ trong chốc lát đã dài đến vai, sau đó lại buông xõa rũ đến eo.
Lý Thanh Sơn vội nói:
“Được rồi được rồi”
Tiểu An mới dừng lại, tóc đã dài đến đầu gối, dày mượt hệt như rong biển, tóc xoăn tự nhiên, đen nhánh không phản xạ được ánh sáng, cực kỳ đặc biệt.
Chỉ thấy nàng mặc quần áo bằng lụa, giống như một tiểu công tử vô cùng điển trai. Lý Thanh Sơn cực kỳ yêu thích, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhịn không được cười to, chỉ cảm thấy con đường phía trước tràn ngập ánh sáng, không có chuyện gì là hắn làm không được.