Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1934 - Chương 1945: Thuận Ta Thì Sống, Nghịch Ta Thì Chết

Chương 1945: Thuận Ta Thì Sống, Nghịch Ta Thì Chết

Nụ cười của Lý Thanh Sơn càng sâu hơn.

Trong lúc bất tri bất giác, đã trôi qua một mùa đông dài đằng đẵng kể từ cái ngày mà hắn một chưởng đánh chết kiếm Liệt Hỏa Hầu Hồng Đào.

Mà từ đó về sau, hắn vẫn luôn biểu hiện tương đối ôn hòa, không còn giết bất cứ người nào nữa, dường như bị một vài người đánh giá thấp rồi?“Tả Hữu hộ pháp ở đâu?”"Trang chủ có gì phân phó?"Hai vị hộ pháp tiến lên, trải qua một mùa đông, kiếm pháp của bọn họ tiến bộ không ít.

Vì để độ kiếp phi thăng, phá vỡ hư không đã quyết định đi theo Lý Thanh Sơn một chặng đường nữa.

“Giết bọn chúng cho ta.

”Lý Thanh Sơn khẽ phất tay.

“Cái này!”Tả Hữu hộ pháp đều do dự, nếu như ra tay thì coi như kết huyết hận không chết không thôi với Huyền Hư quan.

"Lý Thanh Sơn, ngươi muốn đuổi cùng giết tận sao?"Ông lão gầy gò cả giận nói.

"Vừa nãy ta đã nói rồi, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ngươi cho rằng ta đang nói chơi sao? Hai vị hộ pháp, các ngươi còn đang chần chừ gì nữa.

Nếu như các ngươi không muốn động thủ, vậy để tự ta ra tay!”Trong lòng Tả Hữu hộ pháp run lên, không hẹn mà cùng vang lên lời nói mấy tháng trước.

Trước cửa sơn trang có một đống thi thể vượn, hắn không còn là người nói cười không cấm kỵ gì nữa, thậm chí còn có chút không giải thích được vì sao chủ nhân sơn trang lại là một bá chủ võ lâm.

Giữa cái chết và phi thăng, không có gì phải do dự, keng một tiếng, kiên quyết rút kiếm ra!"Các ngươi.

các ngươi đây là đang nối giáo cho giặc!”"Ha ha, may mà ngươi còn nhớ rõ danh hiệu Hổ Hạ Sơn của ta!"Lý Thanh Sơn cười nói.

"Câm miệng! Trang chủ lòng mang đại nghĩa, lão thất phu như ngươi làm sao hiểu được, hiện tại lạc đường biết đường trở về, cầu xin trang chủ bỏ qua, có lẽ còn có một con đường sống!”Tả Hữu hộ pháp quát lên.

"Hừ, bần đạo cũng không có tham sống sợ chết như các ngươi, chuyện này không che giấu được, Huyền Hư quan nhất định sẽ báo thù rửa hận cho ta, tới đây đi!”Trong nháy mắt, kiếm khí tung hoành ngang dọc, mấy cái đầu rơi xuống đất, một lúc sau chỉ còn lại lão già bị hai tên hộ pháp khống chế, áp giải đến trước mặt Lý Thanh Sơn, vẫn không ngừng gào thét chửi bới.

“Trang chủ, không bằng giữ hắn lại làm con tin dùng để uy hiếp Huyền Hư quan!”Lý Thanh Sơn vươn cánh tay dài, nhấc bổng ông lão lên cao rồi ném xuống vách đá.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên rồi im bặt.

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”Lý Thanh Sơn đột nhiên quay đầu lại, răng nanh lộ ra, vẻ mặt hung ác, giống như một con vượn hung bạo bị chọc giận.

Cho dù ngày thường có đùa giỡn thế nào, Viên Ma chung quy vẫn là ma, có ma tính bẩm sinh, đôi mắt vượn màu cam tròn trịa nhìn chằm chằm vào hai vị hộ pháp:"Hai tên phế vật nhà ngươi!"Tả Hữu hộ pháp liền biến sắc, họ đều là đại kiếm khách nổi tiếng nhiều năm, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

Lý Thanh Sơn cười lạnh:"Làm sao, không phục à? Kiếm đạo chính là con đường sát phạt, các ngươi ngay cả giết người cũng không dám, không phải phế vật thì thì là cái gì? Có phải sau này khi gặp phải kẻ địch, các ngươi đều đều sẽ bắt giữ rồi giao cho ta xử trí, vậy thì còn luyện kiếm làm cái gì, chạy về nhà thêu hoa đi chứ!”Sắc mặt Tả Hữu hộ pháp lúc xanh lúc đỏ, không nói một lời.

Dưới kiếm họ sao mà không có mấy chục vong hồn, làm sao không dám ra tay chứ.

"Ta biết, ông già kia có chút thân phận cho nên các ngươi mới sợ hãi, không chỉ là phế vật mà còn là đồ ngu! Nếu như các ngươi ủng hộ ta thì thẳng thắn bỏ ngay tạp niệm, kiên quyết cùng ta tiến lên phía trước.

Nếu như các ngươi không ưa gì ta, muốn giết ta rồi cướp “Bạch Viên kiếm điển” đi, thì nên làm thịt ông lão để lừa gạt lòng tin của ta, chần chừ như vậy quả thật quá nực cười!”"Trang chủ nói có lý, thuộc hạ biết sai rồi!"“Chúng ta tuyệt đối không hề có chút tâm tư phản bội nào!”Tả Hữu hộ pháp cúi đầu xuống, từ khoảnh khắc lão già kia rơi xuống vách đá, họ coi như đã kết đại thù với Huyền Hư quan, không bằng nhanh chóng ra tay cho Lý Thanh Sơn vừa lòng.

Dù sao từ khi nhìn thấy kiếm đạo tuyệt thế siêu phàm thoát tục của hắn, họ tuyệt đối không thể buông tay từ bỏ, hiện tại cũng chỉ có thể đi theo hắn vào bóng tối thôi

Lý Thanh Sơn lập tức chuyển giận thành vui:"Biết sai có thể sửa, thiện đại lao yên.

Ta cuối cùng cũng không có nhìn lầm các ngươi.

Kiếm tâm hiện tại của các ngươi còn chưa được tính là kiếm phôi, đang cần phải có ma luyện đánh giết.

Chuyện này ngay cả Bạch Viên Vương cũng không làm được, bây giờ theo ta tranh giết thiên hạ, chính là cơ hội tốt, không nên bỏ lỡ.

”"Chúng ta nhất định sẽ không bỏ lỡ!""Được, chuẩn bị xuống núi đi.

"Lý Thanh Sơn phất phất tay, quay đầu nói với Cố Nhạn Ảnh:"Ngươi sắp xếp đi.

"Cố Nhạn Ảnh khẽ nhún vai, tiến lên phát hiệu lệnh, trong hai ba câu nói đã điều động tất cả mọi người.

Bình Luận (0)
Comment