Sau đó, hắn nhìn xung quanh, nhấc một tảng đá lên rồi dùng sức ném mạnh xuống.
Ném một lần không trúng lại ném thêm lần khách, tràn đầy thích thú.
Trong lòng mọi người phát lạnh:"Cái này mà cũng gọi là hiền từ nương tay!"Một lúc sau, vang lên tiếng hét quen thuộc nhưng ngắn hơn trước nhiều.
“Nên bổ đao thì nhất định phải bổ bao, sau này không thể sơ ý như vậy nữa!”Lý Thanh Sơn hài lòng giơ ngón giữa lên, phất tay nói:“Xuất phát!”Cánh cổng sơn trang nguy nga dù bị khói lửa đốt cháy vẫn đứng thẳng không ngã, thậm chí hai chữ “Viên Ma” mà Lý Thanh Sơn dùng nước miếng dán vẫn còn đó.
"Các ngươi còn nhớ đêm gió tuyết mấy tháng trước không?”"Bẩm báo trang chủ, chúng ta đương nhiên nhớ chứ, bây giờ nghĩ lại còn giống như nằm mơ.
”Lời này nhận được một tiếng thở dài tán thành, không chỉ đêm đó giống như một giấc mộng, mà những chuyện đã trải qua mấy tháng đó cũng giống như trong mơ vậy, mà bây giờ họ sắp có một giấc mơ điên cuồng hơn.
“Không giấu gì ngươi, trận bão tuyết kia cũng là nhằm vào ta.
Tuy nhiên lão thiên tặc này không những không làm gì được lão tử, lão tử còn càng đánh càng mạnh, còn được các ngươi giúp đỡ đắc lực, lo gì đại sự không thành?”Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn.
Mọi người cũng cười, nửa ngày trước nghe được câu nói tương tự, họ còn tưởng rằng hắn khoác lác, nhưng hiện tại lại không khỏi bị thuyết phục, đồng thời còn cảm thấy một loại hăng hái tranh nhau với trời, trên người hắn tỏa sáng sự kiên quyết và mị lực kỳ dị.
"Ta đảm bảo, mỗi một người trong này chỉ cần có thể sống sót qua lần tôi luyện này, nhất định có thể phá vỡ hư không!"Lý Thanh Sơn chỉ vào mọi người, đưa ra một lời bảo đảm kinh hãi thế tục.
Phải biết rằng, cao thủ tuyệt thế có thể phá vỡ hư không trong võ lâm bao nhiêu năm mới có một người.
Rõ ràng là lời nói dối ngông cuồng nhưng lại có một sức thuyết phục mạnh mẽ khiến người ta không thể không tin.
Thấy mọi người bị trấn áp, hắn lại cười hắc hắc:"Nhưng về phần có bị sét đánh chết hay không thì ta không dám đảm bảo.
""Dù bị sét đánh chết, còn tốt hơn sống tầm thường cả đời!"Phi Hồng giơ tay hét lớn, nếu nói trong sơn trang, võ công của người nào tiến bộ nhanh nhất, nhất định chính là nàng.
Chỉ là thời gian mấy tháng khổ luyện, đã từ bất nhập lưu tiến gần đến cao thủ nhất lưu.
Đây vừa là do nàng bền chí có thể chịu khổ, hơn nữa còn có tố chất không tệ.
Thỉnh thoảng còn có Lý Thanh Sơn mở tiểu táo cho, cầm chút yêu đan của Bạch Viên Vương trong mật thất cho nàng ăn.
Hôm nay nàng chính là tấm gương sáng nhất, khiến tất cả mọi người cảm động.
“Trước khi bị sét đánh chết, ta tuyệt đối sẽ không chết đâu!”Tây Môn Anh Kiệt nắm thật chặt kiếm Chân Cương, trong lòng cũng không khỏi có chút sục sôi, hận không thể gặp kẻ thù ngay bây giờ đánh một trận.
"Được.
Ta sẽ nhìn ngươi! Nhưng mà bây giờ sơn trang đã bị phá hủy, ta cũng không còn là trang chủ.
”"Vậy xin hỏi chúng ta nên tôn xưng thế nào đây?”Hữu hộ pháp nói, chẳng lẽ thật sự phải gọi là “Hổ Hạ Sơn” sao, một con Hổ Hạ Sơn giống con vượn, không khỏi nói đùa hơi quá.
"Ta sẽ hành hiệp thiên hạ, thay trời hành đạo, khiến cho tất cả những “đại hiệp” từ cổ chí kim phải xấu hổ khi được gọi là “hiệp vương”.
“Vâng…vương gia!”Mọi người đáp lại vang dội, trong lòng nhiệt huyết dâng trào.
Đây là danh hiệu mà thống soái của họ nên có.
Chỉ có một người không hài lòng, đó là Cố Nhạn Ảnh đứng bên cạnh Lý Thanh Sơn:"Vậy ta cũng không cần phải gọi là “Phi Thiên Thần Ưng” nữa rồi!”"Vậy ngươi muốn gọi là gì? Ưng Vương? Côn Vương? Hay là Bằng Vương?""Cũng không phải, ta muốn được gọi là “đệ nhất thiên hạ”!”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười, tiêu sái thong dong.
“Ngươi.
ngươi thì đệ nhất thiên hạ cái gì?”Lý Thanh Sơn cũng bất mãn.
Nhìn thấy hai vị trang chủ tranh chấp, tất cả mọi người đều im lặng.
Cái này còn kiêu ngạo hơn cả “hiệp vương”, dù cao thủ tuyệt thế phá vỡ hư không trong lịch sử cũng không có ai dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ.
"Ngươi chỉ có thể xưng là “đệ nhị thiên hạ”!"Lý Thanh Sơn khẳng định nói.
Mọi người không nói nên lời, hóa ra họ chỉ đang tranh nhau cái danh hiệu này sao? Họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
"Ta mặc kệ.
"Cố Nhạn Ảnh ngẩng đầu lên, căn bản không nhìn Lý Thanh Sơn.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn trừng lên giống như một con bò nhưng lại không có cách tóm nàng.
"Vương gia bớt giận, ta thấy bốn chữ “đệ nhất thiên hạ” này cũng phải danh xứng với thực.
”Tây Môn Anh Kiệt liếc nhìn Cố Nhạn Ảnh một cái, lập tức thu hồi ánh mắt.
Vô luận nhìn bao nhiêu lần cũng đều có một loại cảm giác không thể nhìn thẳng.
Hắn hai lần phản đối Lý Thanh Sơn, cũng không phải không có sự ghen tị tác quái trong lòng.