Chương 195: Đứa Bé Xinh Đẹp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 195: Đứa Bé Xinh Đẹp
Lý Thanh Sơn vừa nghe được ba chữ Vân Vũ Môn đã lập tức hoảng sợ, tuy Chu Văn Tân đã nhắc nhở hắn, nhưng không ngờ rằng Vân Vũ Môn lại trực tiếp cử một cao thủ như thế để đối phó với hắn, thật sự là ngoài dự đoán. Xem ra cũng không phải chỉ có mình hắn mới hiểu rõ đạo lý sư tử vồ thỏ, Vân Vũ Môn cũng sẽ không thật sự ngu ngốc đến mức đưa một đám cấp dưới đến cho hắn luyện cấp.
Hoa Thừa Lộ chỉ thấy Huyền Lang bài mà Lý Thanh Sơn đeo bên hông, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi là Ưng Lang Vệ? Ngươi đến đây làm gì?”
Sau đó nhìn về phía Tiểu An đứng sau lưng Lý Thanh Sơn, khen:
“Đứa bé xinh đẹp thật.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta đến đây đương nhiên là vì làm nhiệm vụ, nhìn ngươi cũng có hơi quen mắt.”
Tuy Hoa Thừa Lộ vẫn còn nhỏ, nhưng gương mặt hình quả táo, mày liễu môi son vô cùng xinh đẹp, giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi.
Hoa Thừa Lộ nói:
“Nếu ngươi là Ưng Lang Vệ, đương nhiên sẽ gặp qua Thừa Tán ca ca của ta, ngươi đang làm nhiệm vụ sao? Không lẽ ngươi cũng nghe nói bọn họ muốn mở tiệc ở nơi này?”
Lúc này Lý Thanh Sơn mới bừng tỉnh, Hoa Thừa Tán cũng là trai đẹp hiếm có, đương nhiên sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.
“Những người này là do ta gọi đến, trong đó có không ít gia đinh tôi tớ, còn có người nằm vùng của nha môn, ngươi không phân rõ tốt xấu đã đánh nhau loạn xạ, thôi, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ, cũng coi như giúp ta bớt đi không phiền phức.”
Nếu không phải nghĩ đến việc trên đảo còn có người vô tội, hắn cũng không cần phải gϊếŧ riêng từng đám một cho phiền phức, chỉ cần biến thành yêu ma, dùng công phu hổ ma điên cuồng gào thét, gϊếŧ sạch tất cả mọi người là được rồi.
Hoa Thừa Lộ trừng to mắt nói:
“Cái gì? Mấy người này là do ngươi gọi đến sao?”
Đám cao thủ bạch đạo đứng phía sau cũng lạnh sóng lưng, không ngờ đại hội cướp đan lần này lại là âm mưu của Ưng Lang Vệ, thiếu niên này suy nghĩ độc ác tàn nhẫn, lại muốn tập hợp toàn bộ cao thủ hắc đạo một lưới bắt gọn, vậy cũng không cần phải mơ đến viên linh đan kia nữa rồi.
Tây Môn Mỗ Mỗ cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu An, càng nhìn càng thấy thích. Tiểu An mất tự nhiên, trốn ra sau lưng Lý Thanh Sơn.
Tây Môn Mỗ Mỗ đột nhiên chạy đến phía sau lưng Lý Thanh Sơn, túm lấy tay Tiểu An, nói với Lý Thanh Sơn:
“Nha đầu này có phúc nguyên thiên hạ, mỗ mỗ ta đánh giá rất cao, muốn nhận ngươi làm đệ tử dẫn về phủ thành Thanh Hà, ngươi có đồng ý không?”
Bà sử dụng mị thuật, Lý Thanh Sơn hoa mắt, chỉ cảm thấy trước mắt là một người vô cùng xinh đẹp, đang nhẹ nhẹ thủ thỉ bên tai muốn nhờ vã, không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của bà, nhưng đợi đến khi nghe rõ bà muốn dẫn Tiểu An đi, lập tức chấn động quát to:
“Ngươi đừng có mà mơ.”
Lại nhìn Tây Môn Mỗ Mỗ, làm gì còn vẻ xinh đẹp như khi nãy, rõ ràng là một mụ quái vật già mặt nhăn như vỏ quýt, còn tô son môi đỏ thắm đánh phấn, chỉ làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Lý Thanh Sơn nhớ đến loại kỹ nữ giống như Phù Dung, lại nghĩ đến bà già giặt này muốn dẫn Tiểu An đến cái chỗ như Vân Vũ Môn, lửa giận xông thẳng lên trán, lập tức bùng nổ sát khó, trong mắt lóe lên chút đỏ tươi, cực kỳ muốn gϊếŧ chết Tây Môn Mỗ Mỗ ngay tại chỗ. Không quan tâm đến thiện ác đúng sai, dù ngươi có là người tốt mười đời, vô lượng sinh Phật, chỉ cần dám đưa ra yêu cầu này với ta, ta cũng sẽ bâm thây ngươi ra vận đoạn mới có thể giải tỏa cơn hận trong lòng.
Thậm chí còn nảy ra ý định muốn biến thành yêu ma đánh chết bà già giặt này, lại gϊếŧ sạch tất cả những người ở đây để diệt khẩu. Nhưng mà cuối cùng cũng không thực hiện, hắn cũng không muốn lạm sát gϊếŧ người vô tội, cũng không chắc chắn có thể gϊếŧ chết Tây Môn Mỗ Mỗ, chỉ có thể kềm nén lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tây Môn Mỗ Mỗ, hắn nhất định phải gϊếŧ chết bà già giặt này.
Hoa Thừa Lộ rét run, cảm thấy thiếu niên bình thường này đột nhiên trong nháy mắt đã biến thành hung thú đáng sợ, muốn ăn tươi nuốt sống mọi người. Mà trong đám cao thủ bạch đạo, có vài người võ công hơi yếu kém đã trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất.
Trong lòng Tây Môn Mỗ Mỗ hơi hốt hoảng, không ngờ tới một Luyện Khí sĩ tầng hai như hắn lại có thể thoát khỏi mị thuật của bà, nhưng bà lại không thèm để ý đến sát khí trên người Lý Thanh Sơn, người mạnh chưa bao giờ phải để ý đến lửa giận của mấy tên yếu kém.
Tây Môn Mỗ Mỗ lập tức âm trầm nói:
“Cái này cũng không phải do ngươi quyết định, còn phải hỏi ý kiến của đứa nhỏ này.”
Sau đó lại cười nói với Tiểu An:
“Bé ngoan, có muốn đi cùng mỗ mỗ không, chỗ mỗ mỗ cái gì cũng có hết.”
Khí chết đột nhiên trở nên vô cùng hiền từ.
Bà nghĩ thầm: Lý Thanh Sơn là một Luyện Khí sĩ, sát khí trên người lại dày đặc cho nên mới có thể ngăn chặn được mị thuật của bà, muốn đối phó với một con bé chưa từng luyện khí, không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.