Chương 198: Vào Ưng Lang Vệ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 198: Vào Ưng Lang Vệ
Xoa đầu Tiểu An, nghĩ đến việc nàng chỉ là một đứa bé, nhưng từ khi đi theo hắn, suốt ngày đều phải gϊếŧ người đốt lửa, khó khăn lắm mới khôi phục lại hình người, cũng cần phải hưởng thụ một chút niềm vui của mấy đứa nhỏ bình thường. Mà trách nhiệm của hắn chính là tìm kiếm sức mạnh trở nên mạnh hơn để bảo vệ nàng.
Tiểu An ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn hơi mỉm cười, Tiểu An cũng hơi giật khóe môi, cười có chút gượng gạo coi như đáp lại.
Lý Thanh Sơn nhéo mặt nàng, cười nói:
“Còn phải luyện tập thêm nữa, làm người thì phải cười nhiều mới tốt.”
Tiểu An ngượng ngùng cúi đầu, mặt có hơi đỏ ửng.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn không biết tướng quốc sắc thiên hương là cái gì, nhưng cũng cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhớ lại khi Tiểu An còn ở trạng thái linh hồn, sắc mặt luôn tái nhợt, dường như không có sức quyến rũ động lòng người như bây giờ.
Hắn không biết cơ thể do Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tái tạo ra có thể nói là cơ thể hoàn mỹ nhất trên đời, vị Bồ Tát Bạch Cốt kia cũng chưa chắc xứng với bốn chữ quốc sắc thiên hương, chỉ theo đuổi sắc tướng cực hạn của thế gian, mà những điều ảo diệu bên trong không phải chỉ bốn chữ “quốc sắc thiên hương” là có thể giải bày ra hết.
Hoa Thừa Lộ la to về phía bờ hồ:
“Còn không lên thuyền thì ta đi đây!”
Đám cao thủ bạch đạo vội dừng việc tìm kiếm, quay về thuyền.
Dưới bầu trời đen nhánh, làn mưa rơi xuống tí tách, cao thủ đứng hầu ở hai bên.
“Mời!”
Hoa Thừa Lộ khoát tay, mời Lý Thanh Sơn vào trong khoang thuyền, xuyên qua hành lang được thắp sáng bởi đèn dầu, đi vào đại sảnh cực kỳ xa hoa.
Trong sảnh không có một ngọn đèn này, nhưng bên trong khoang thuyền lại sáng trưng, trên tường được khảm đá thủy tinh bán trong suốt, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Không khí khá thích hợ, không không ráo cũng không ẩm ướt, chỗ nào cũng để lộ ra sự xa hoa của một gia tộc Luyện Khí sĩ.
Hoa Thừa Lộ và Lý Thanh Sơn ngồi ở thượng tọa, quần hùng bạch đạo ngồi ở hai bên, nói nói cười cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, tuy rằng không tìm được linh đan, nhưng biết kẻ thù của mình bị nổ thành cặn bã, đây vẫn là một chuyện làm người ta cảm thấy khá vui vẻ.
Dư đại hiệp lại càng lớn tiếng nói:
“Mang rượu đến, đã gϊếŧ chết đám khốn kiếp kia, phải ăn mừng mới được!”
Quần hùng đều hô hào đồng ý, cũng có người ghen ghét, nghĩ thầm tên ranh này mặt mày hung dữ, nhìn còn giống ăn cướp hơn cả ăn cướp, không biết vì sao lại có được một cô con gái xinh đẹp như thế, lại bám được vào nhà họ Hoa, chắc chắn là thứ đàn ông lén vợ đi ra ngoài ăn vụng.
Hoa Thừa Lộ trừng mắt nhìn hắn, sau đó vô cùng thành thạo mà sai người chuẩn bị trà bánh đãi khách.
Dư đại hiệp nhanh chóng im lặng, cười làm hòa nói:
“Uống trà, uống trà cũng được.”
Nếu là một người trưởng thành là ra mấy việc này, có lẽ Lý Thanh Sơn sẽ cảm thấy vô cùng tự nhiên, nhưng thấy nàng nhiều nhất cũng chỉ mười ba mươi bốn tuổi, mặt vẫn còn giữ nét trẻ con, giống như một đứa bé đang giả làm người lớn, làm người ta có hơi buồn cười.
Hơn nữa cũng không cần phải ra lệnh gì, nàng lắc lư nhẹ cờ nhỏ thì sẽ có mấy con rối cơ quan răng rắc răng rắc mà từ dưới khoang thuyền đi lên, dâng trà bánh đến, làm cho hành vi của nàng càng giống như trò chơi của con nít.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn nhìn thấy con rối như thế này, có chút tò mò, lại một lần nữa cảm thán thế giới này thật thần kỳ. Chỉ thấy hình như mấy con rối này đều được chế tạo bằng gỗ, trên đầu điêu khắc gương mặt, khớp nối tay chân đều vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn cực kỳ linh hoạt, động tác không có vẻ cứng ngắc, có thể tưởng tượng ra được, lúc cần thiết thì nó có thể làm ra hành động nhanh chóng mạnh mẽ đến mức nào.
Tiểu An lại càng nhìn không chớp mắt, mãi đến khi mấy con rối kia đi ra ngoài, mới lưu luyến tiếc nuối mà thu ánh mắt lại.
Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ, thầm ghi nhớ.
Hoa Thừa Lộ nhấp ngụm trà, nghiêm túc nói:
“Tại sao ngươi đắc tội với bà già giặt kia thế?”
Lý Thanh Sơn lập tức nói lại chuyện Vân Vũ Lâu ở thành Gia Bình, lại giấu đi chuyện Trác Trí Bá hãm hại hắn, Hoa Thừa Lộ chắc chắn thân với Trác Trí Bá hơn hắn, chưa bao giờ có ai thích chuyện mách lẻo cấp trên như thế này, càng miễn bàn đến việc còn thông qua một cô gái.
Hoa Thừa Lộ nghe nói Vân Vũ Lâu ép con nhà lành làm kỹ nữ, tức giận đến đỏ mặt, chỉ nghe Lý Thanh Sơn gϊếŧ chết tú bà, tra xét Vân Vũ Lâu, nhẹ nhàng khen ngợi:
“Làm tốt lắm, Ưng Lang Vệ cần có những nam nhi không sợ kẻ mạnh giống như ngươi, đúng là ta không có cứu lầm ngươi mà.”
Lý Thanh Sơn nhếch khóe miệng, cố đè ý cười xuống, cũng nghiêm túc nói:
“Đây đều là chuyện ta phải làm!”
Hoa Thừa Lộ tò mò nói:
“Ngươi còn từng chấp hành những nhiệm vụ gì?”
“Ta mới vừa gia nhập Ưng Lang Vệ không được bao lâu, cũng chưa làm quá nhiều nhiệm vụ.”