Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1995 - Chương 2006: Kiệt Sức

Chương 2006: Kiệt Sức

Nhưng khi đoàn người vào đến nội thành, trong thành đã không có một bóng người.

Từng gốc cây gỗ lớn chọc trời tỏa bóng mát trên tường đỏ ngói xanh, chỉ có tiếng ve kêu râm ran khiến cho nơi đây nhìn rất hoang vắng.

Lý Thanh Sơn cười ba tiếng, đi dạo lung tung quanh thành phố một vòng.

Hắn nhìn thấy một bức tượng cao được thờ trong từ đường, một nam tử oai hùng tay phải cầm kiếm, tay trái nắm ngọc ấn đang ngồi trên ngai vàng.

Có hai hàng tượng đứng thẳng ở phía dưới, tăng đạo nam nữ đều có, đứng thẳng giống như thần tử hầu hạ quân vương, vị đứng chót chính là Trương Vân Thiên, hiện đảm nhiệm chức vị Minh chủ.

"Đây là chỗ nào?"Phương trượng Phục Khổ nói:"Đây là võ lâm đường, nơi thờ phụng Minh chủ của các triều đại.

”"Cái ở giữa thì sao?""Là Minh chủ đầu tiên tên Long Phá Thiên, một tay sáng tạo.

”Phương trượng Phục Khổ chưa kịp nói gì, Lý Thanh Sơn đã bước tới đá bay pho tượng, ngã xuống đất vỡ vụn:"Hòa thượng, ta biết ngươi không cam tâm thần phục, nhưng nếu như ngươi dám giở trò gì, cẩn thận không bảo vệ được tượng Phật trong chùa.

"Phương trượng Phục Khổ im lặng không nói gì.

"Được rồi, chúng ta đi Phổ Độ tự.

"Chuông báo động trong Phổ Độ tự réo dài, một trăm lẻ tám võ tăng cầm gậy xếp thành La Hán trận.

Tất cả cao thủ trong chùa đền tập hợp lại với nhau, sẵn sàng chiến đấu.

Mặt trời lên cao ba sào, ánh mặt trời nóng rực.

Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của tất cả các chúng tăng, cũng không biết do nóng hay là căng thẳng.

Ít nhất mấy vị cao tăng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên là không sợ lạnh sợ nóng, nhưng có biểu hiện như vậy cũng không ai cảm thấy bị sỉ nhục gì.

Thật sự danh tiếng của tên ma đầu kia quá vang dội, tru diệt Mã gia, ép phái Tuyết Sơn đầu hàng.

Hai ba chiêu là bắt sống được phương trượng Phục Khổ và Huyền Hư quan chủ, chém chết ma đạo cự kiêu Ngũ Độc Giáo chủ, một người ép lùi toàn bộ võ lâm minh.

Một nhân vật như vậy, ai mà không sợ hãi.

Bây giờ sắp đến Phổ Độ tự, có lẽ chính là một trận đại nạn trăm năm chưa từng gặp.

Không biết sau ngày hôm nay còn có người sống sót hay không.

Một vị tăng nhân áo bào xám vội chạy tới bảo điện Đại Hùng, bỏ qua lễ nghi hoảng sợ nói:"Ma đầu kia đã tới chân núi rồi.

""Lại đi thăm dò tiếp đi!""Vâng.

"Một lúc sau, lại có một tăng nhân áo bào màu xám khác đi tới:"Ma đầu kia đã tới cửa chùa.

""Lại thăm dò!"Nhưng sau một giờ như vậy, "ma đầu kia" mới đến sườn núi, mặt trời đã lên cao đến tận lưng chừng trời.

Chúng tăng càng ngày càng thấp thỏm không yên, cho rằng đây là thuật đánh vào tâm lý, cố ý kéo dài thời gian gây áp lực cho họ, hơn nữa quả nhiên hắn đã thành công rồi.

Nhiều tăng y của tăng nhân đều ướt sũng, cả người giống như bị mới vớt lên khỏi mặt nước, nhuệ khí sa sút rất nhiều.

"Ma đầu kia dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, nhất định là có kiêng kỵ!"Một vị lão tăng khẳng định nói.

"Không sai, ra lệnh cho các đệ tử không được buông lỏng, không được rơi vào gian kế của ma đầu kia!”Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Lý Thanh Sơn, chính là do Hồ Tiên Nhi nhiều lần đòi nghỉ ngơi.

Đêm qua lần đầu tiên nàng trải qua chuyện đó, cho dù là bán yêu cũng thật sự bị giày vò không nhẹ, cộng thêm một đường đi từ Huyền Vũ thành đến đây đã kiệt sức rồi.

Cho dù Lý Thanh Sơn có bá đạo đến đâu, lúc này cũng không thể miễn cưỡng nàng:"Quên đi, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi!"Vì vậy, họ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi lên núi, không giống như tới phá quán, ngược lại càng giống như khách leo núi du ngoạn sơn thủy.

Cuối cùng đến giờ Thân, Lý Thanh Sơn mới bước vào cửa chùa, mặt trời đã ngã về hướng Tây.

Hắn không thèm đếm xỉa đến chúng tăng trong chùa, đi thẳng đến trước bảo điện Đại Hùng, quay đầu nói với phương trượng Phục Khổ:“Đến rồi!”La Hán trận vây quanh họ, họ không thể lui được nữa, chuẩn bị xuất thủ!Trước bảo điện Đại Hùng, các lão tăng cùng nhau nói:"Tham kiến phương trượng!"Phương trượng Phục Khổ ra lệnh:"Tất cả lùi lại!"“Vâng!”Mặc dù chúng tăng không cam tâm tình nguyện cũng không thể làm trái, trong lòng thầm nói:“Chẳng lẽ phương trượng thật sự muốn khuất phục ma đầu sao?”Hơi khói trong điện lượn lờ, đôi mắt của đại Phật khép hờ nhìn xuống vạn vật chúng sinh, thân vàng rực rỡ chói lọi.

Trong lòng Hồ Tiên Nhi cũng có một tia kính sợ, cũng không dám thất lễ.

Nàng tiến lên quỳ xuống dưới chân đại Phật bái lạy.

Phương trượng Phục Khổ sai người đi lấy dao cạo, Hồ Tiên Nhi lập tức bảo vệ mái tóc đen của mình, nhìn Lý Thanh Sơn với ánh mắt cầu xin.

“Không cần cạo đầu đi tu, để nàng làm đệ tử tục gia là được rồi.

”Lý Thanh Sơn phất phất tay.

Phương trượng Phục Khổ không nói gì nữa, nghiêm túc hỏi:"Hồ Tiên Nhi, từ nay về sau không được nói dối, bây giờ ngươi có đồng ý không?"Hồ Tiên Nhi do dự một chút, liếc nhìn Lý Thanh Sơn, nhỏ giọng nói:"Không thể.

Bình Luận (0)
Comment