Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2028 - Chương 2040: Ngọai Truyện - Vài Chuyện Về Tiểu An - Mộ Tranh (1)

Chương 2040: Ngọai truyện - Vài Chuyện Về Tiểu An - Mộ Tranh (1)

Trên cơ bản, việc thiêu cháy ba phần mười sinh linh của thế giới này là có thể trấn áp quỷ tháp.

Đây là kết quả nàng tính ra được, nhưng một khi bắt đầu làm vậy, bảy phần mười sinh linh còn lại chắc chắn sẽ xuất hiện phản ứng kịch liệt, Đại Dung Thụ Vương đã chiếm cứ lãnh thổ của sáu châu, còn một lòng muốn trở thành Cửu Châu chi thần, chắc chắn sẽ dốc toàn lực chống cự, chẳng bằng thiêu cháy triệt để.

Thân hình Đại Dung Thụ Vương vô cùng khổng lồ, nhánh cây bộ rễ đan xen khó gỡ, ở Cửu Châu đã gần như vô địch, chẳng qua vừa khéo bị Thí Phật kiếm khắc chế nên mới không quá khó giải quyết.

Bằng năng lực thôi diễn của hắn, hẳn là có thể nhận thức được điểm này.

Hi vọng hắn có thể ứng phó toàn lực, đoạt được quỷ tháp.

Bằng không, đợi Thanh Sơn về, chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng dù hắn có tức giận, cũng nhất định phải làm thế!Bởi vì trước khi hắn trở lại, nàng vẫn không thể rời đi.

Chùa cổ núi sâu, tiêu điều lá đỏ, rơi khắp bậc thềm.

"Nơi này chính là Mộ Tranh!"Chử Đan Thanh đứng trước chùa, trong lòng tràn ngập cảm xúc sợ hãi và thán phục, bất chợt thu tay về, giật mình phát hiện nàng lẳng lặng đứng phía sau, một bộ tăng bào màu xanh nhạt trông lại cực kì phù hợp với cảnh sắc nơi chùa cổ, nhưng sắc mặt của nàng thì mãi mãi không hợp với bất kỳ cảnh sắc nào, mà thanh trường kiếm méo mó quái dị trong tay thì lại càng không hợp thời hợp cảnh hơn.

"Hứa hẹn giữa ta và Thanh Sơn đã hoàn thành, ngươi cũng nhận được Bách Quyển Kỳ Họa của Đổng thái sư, trong Mộ Tranh này có rất nhiều nguy cơ, ngươi nên lui ra ngoài thì hơn!""Khặc khặc, nhãi ranh mạnh miệng, cái chỗ rách này có thể tồn tại nguy hiểm gì, đợi khi gặp được con rồng giả kia, lại chém hắn mấy kiếm, ngươi sẽ biết là ai mới nguy hiểm.

"Tiên Khí kiếm hồn cười một tràng chói tai quái dị, hoàn toàn phá tan bầu không khí yên tĩnh xung quanh.

Sắc mặt Chử Đan Thanh lập tức thay đổi, Tiểu An cong ngón tay khẽ búng lên mũi kiếm, Tiên Khí kiếm hồn lập tức không nói nữa.

"Đợi đến khi ngươi an toàn rời khỏi Mộ Tranh, hứa hẹn mới xem như hoàn thành.

""Vậy.

Vậy được rồi!"Chử Đan Thanh giẫm diệp phong, bước lên bậc thang.

Tiểu An theo sát phía sau, khi nàng bước lên bậc thang thứ nhất, bậc thang đột nhiên tản ra như mây khói, cây phong đỏ rực như lửa ở hai bên vụt một tiếng, thực sự bốc cháy, lửa nóng hừng hực xoắn về phía nàng.

Chử Đan Thanh vừa rồi nhìn ra tất cả mọi thứ xung quanh đều là tranh vẽ, ngọn lửa cách hắn chỉ trong gang tấc, nhưng hắn lại chưa từng cảm nhận được sức nóng.

Ngược lại, huyết mạch lại âm ỷ nóng lên, sôi trào, vô cùng thoải mái.

Khoảng cách một bước đã là hai tầng thế giới.

Hắn không khỏi dừng bước, lo lắng quay đầu nhìn.

Tiểu An vững vàng bước đi trong hư không, mặt không chút biểu cảm, giống như không hay biết.

Tiên Khí kiếm quang lắt léo vờn quanh, cảnh vật xung quanh lập tức vỡ nát, không thể chạm tới nàng một chút nào.

Tiên Khí kiếm vốn là chúa tể Mộ Kiếm.

Kiếm đạo lại là sát phạt chi đạo, dù là lực phá hoại hay sức sát thương so ra đều vượt xa Mộ Tranh.

"Ta không cần ngươi bảo hộ.

Ta van ngươi đấy Tiểu An, ngươi đi ra ngoài đi!"Vẻ mặt Chử Đan Thanh đầy khổ sở, chắp tay cầu khẩn, lại là vì bảo vệ tòa Mộ Tranh này.

Mỗi một bông hoa, một gốc cây ở nơi đây đều là danh họa, kết quả lại bị xé nát không hề lưu tình như thế, thật sự khiến lòng hắn đau đến rỉ máu.

Tiểu An không nói một lời, cũng không có ý định ra ngoài.

Mộ Tranh kích động, càng có nhiều cảnh vật tham gia công kích, nhưng đều bị Tiên Khí kiếm xé nát.

"Ôi, xem như ta sợ ngươi!"Chử Đan Thanh không dám dừng lại nữa, chạy thục mạng về trước, Tiểu An không nhanh không chậm theo sau lưng hắn, Tiên Khí kiếm xé tan tất cả chướng ngại, cứng rắn mở ra một khoảng trống.

Sâu trong phòng thiền, hoa và cây um tùm, thấp thoáng họa bích trắng như tuyết, Mặc Long lơ lửng muốn bay lên.

Chử Đan Thanh từ xa xa nhìn thấy, tha thiết kêu lớn:"Sư phụ!""Khặc khặc, lão già mù này, chẳng bằng chém hắn!"Tiên Khí kiếm hồn cười quái dị, Tiểu An lập tức thu nó về, trước mảnh họa bích này, cảnh vật bốn phía đột nhiên ổn định lại, không còn điên cuồng tấn công nàng nữa.

Chử Đan Thanh quỳ xuống trước họa bích, Mặc Long cúi đầu xuống, dường như đang nhìn hắn chăm chú, trong mắt lại chỉ có lỗ trống.

Màu đen quanh thân hắn rất nhạt, trận chiến Mặc Hải kia mặc dù không làm bản thể hắn bị thương, nhưng đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.

Hắn trầm giọng nói:"Đan Thanh, ngươi đã đến rồi!"Lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu An:"Ngươi có lời gì muốn nói?""Chỉ có một câu hỏi, sau khi ngươi thoát ra được rồi, có còn muốn đối đầu với chúng ta không?"

Bình Luận (0)
Comment