"Tiểu An."
Lý Thanh Sơn lẩm bẩm trong miệng rồi tỉnh khỏi cơn mơ.
Bầu trời đêm rộng lớn có rất nhiều sao, hắn không khỏi dùng tay đè lên ngực, nơi đó tựa như có một lỗ hổng khiến hắn cảm giác cực kỳ trống rỗng.
Tuy hắn đã là người đứng đầu thiên hạ, có hết những điều mà nam nhân muốn có, như quyền lực, nữ nhân hay là tài phú gì đó.
Thậm chí hắn còn có tuổi thọ rất dài để chậm rãi hưởng thụ những thứ ấy.
Nhưng hắn lại thường xuyên có cảm giác như lúc mới sống lại, mình vẫn cô độc, không có thứ gì trong tay cả.
Lúc tranh đoạt thiên hạ còn có thể phân tâm, tạm quên đi tình huống như hôm nay.
Thế nhưng khi bây giờ thiên hạ đã thống nhất, thái bình nhiều năm, mình không còn đối thủ nào cả, ngay cả kẻ địch lớn nhất là Thiên Ý hình như cũng đã từ bỏ.
Cố Nhạn Ảnh nói với hắn là do hắn đã biến thành Thiên Tử.
Lúc đó Lý Thanh Sơn đã đáp lại rằng:"Ta không có người cha nào ngu xuẩn như vậy cả!"Một cách giải thích chính xác hơn đó là do hắn đã là chủ nhân của thiên hạ, đã thống trị tất cả sinh linh trong thế giới này nên ai trong thiên hạ cũng đều là người ủng hộ hắn.
Nhận được sự ban phúc của chúng sinh rồi thì ngay cả thiên ý cũng không thể trừng phạt từng người một được.
Hắn không muốn ngủ tiếp nên đã đứng dậy đi quanh phòng.
Ngay cả Viên Ma cũng không khiến hắn vui lên được, trái lại còn khiến hắn trở nên nóng nảy hơn.
Người quan trọng nhất đời hắn, giấc chiêm bao hắn yêu thích nhất đều không ở bên cạnh hắn.
Ở sâu trong cung điện, nơi ánh sáng lưu chuyển, Phi Hồng trông coi đèn cung đình tới gần tẩm cung, nhìn vẻ mặt của hắn rồi thận trọng hỏi:"Ngô Vương, vì sao ngài lại không vui?""Phi Hồng, ta cảm thấy thật cô độc.
"Lý Thanh Sơn thở dài một hơi, không định che giấu tâm trạng của mình.
"Ngài muốn vị vương phi nào tới thị tẩm ạ?"Phi Hồng thấy bộ dạng mặt ủ mày chau của hắn thì không khỏi xúc động.
"Ta không muốn gặp các nàng ấy, họ cũng có nhiều chuyện gấp phải lo lắng hơn.
"Lý Thanh Sơn không nhịn được bèn lắc tay.
Từ sau khi hắn thành chúa tể thiên hạ, những vị mỹ nhân kia bắt đầu trở nên khó ưa, vì chuyện gia tộc môn phái, vì chuyện quyền lực tài nguyên mà bày ra đủ loại mưu kế thủ đoạn, nhiều vô số kể.
Khiến hắn được xem cái gì gọi là cung đấu, giữa đôi bên chỉ thiếu điều vạch trần nhau ra.
Những hài tử đã từng vô tư dễ thương nay càng ngày càng trầm mê tranh đấu, biến thiên tư bẩm sinh của chúng thành những nanh vuốt sắc nhọn.
Mà ngoại trừ chúng ra thì còn ai có tư cách làm đối thủ của chúng nữa chứ?Mà đó cũng mới chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Đúng như những gì Cố Nhạn Ảnh đoán, khi không còn kẻ địch bên ngoài thì kẻ địch sẽ tới từ bên trong.
Mâu thuẫn giữa các phòng trở nên bình thường như cơm bữa.
Cũng may đã có Cố Nhạn Ảnh xử lý, nếu không cái quốc gia mới xuất hiện này đã bị phá hỏng từ lâu rồi.
Còn hắn tự đi ngủ, mắt không thấy tâm không phiền, không cho bất kỳ ai có cơ hội thổi gió đầu giường.
Phi Hồng nói:"Hay là chọn thêm phi tần mới cho ngài?""Ngươi tha cho ta đi! Với lại dù ngươi có tìm hết nữ nhân thiên hạ tới cho ta cũng vô ích thôi.
""Không lẽ.
Ngài muốn đổi khẩu vị?"Phi Hồng hạ thấp giọng xuống.
Lý Thanh Sơn gõ một cái vào đầu nàng, nói:"Đổi cái đầu ngươi!"Phi Hồng sờ đầu, mặt tỏ ra đau khổ:"Ngô Vương, ta cũng không còn cách nào khác cả.
Nếu ngài còn gì bất mãn thì cứ nói, ta sẽ nghĩ thêm cách.
""Nơi này chật quá.
"Lý Thanh Sơn đạp đạp chân xuống đất.
Phi Hồng nhìn thâm cung yên tĩnh rộng lớn, ngay cả chiếc lồng đèn trong tay cũng khó có thể chiếu sáng hết được, bèn kinh ngạc nói""Thế này mà vẫn chật?""Được rồi, có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu.
"Lý Thanh Sơn bực bội đi dạo tại chỗ một vòng, đuôi đung đưa tùy ý tựa như một con khỉ bị giam trong chiếc lồng nhỏ hẹp, chỉ thiếu điều muốn vò đầu bứt tai.
Tâm như vượn động, đời người tựa lồng giam không chịu được cảnh khốn cùng.
Hắn đột nhiên dừng chân, vẻ mặt nghiêm túc nói:"Không được, ta phải đi thôi!""Đã hơn nửa đêm rồi ngài còn muốn đi đâu?""Quay lại Cửu Châu trước, dẫn theo Tiểu An sau đó nhanh chóng giết lên Cửu Thiên, tìm Ngưu ca nhà ta!"Hai mắt Lý Thanh Sơn tỏa sáng lấp lánh, trên mặt hàm chứa nụ cười.
Vừa ngẫm tới chuyện này đã thấy hăng hái vô cùng, thú vị hơn cả xưng vương xưng bá ở thế giới này.
Vừa nói vừa ôm bọc đồ sải chân bước ra ngoài cửa cung.
Vẻ mặt Phi Hồng rối bời, thế này là thế nào! Nghe từng chữ thì hiểu, nhưng lại chẳng hiểu rõ câu nào cả.
Quay lại Cửu Châu nào? Tiểu An là ai? Cửu Thiên là chỗ nào? Ngưu đại ca là làm sao?Chờ tới khi đuổi theo ra ngoài cửa thì Lý Thanh Sơn đã đi mất tích.
Nàng lắc đầu cười khổ, hắn vẫn như vậy.
Ánh trăng sáng như sương mai, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một vòng ánh sáng, không khỏi nhớ về một đêm của rất nhiều năm về trước.