Mà hiện tại thì sự hiểu biết của Lý Thanh Sơn về quy luật của trời đất, đã không chỉ đơn giản là quan sát ở hiện tại, mà còn bao gồm cả quá khứ và tương lai, chỉ trong chớp mắt đã có thể biết được hết nguyên nhân kết quả của mọi việc, thậm chí là thăm dò cả thay đổi nhỏ nhất của suy nghĩ trong mỗi người, hoặc là phân tán lực chú ý, đồng thời giám sát chuyện đã xảy ra ở khắp các nơi, cái này xác thực đã là phương thức cai quản của thần.
Tuy nhiên, hắn cũng chỉ sử dụng loại khả năng này như một chiếc ti vi.
Từ ân oán tình thù của giới nhà giàu cho đến tình yêu đơn giản ở chốn nông thôn, từ thế giới động vật đến con người và thiên nhiên, kênh nào cũng đầy thú vị, nên hắn lúc nào cũng phải theo dõi, mặt khác hắn cũng xem không ít mấy cái tiết mục "Loại đó", coi như là đổi gió.
Điều duy nhất làm cho Cố Nhạn Ảnh cảm thấy vui mừng chính là, hắn rốt cục không hề ồn ào như trước suốt ngày đòi quay trở lại Cửu Châu.
Lý Thanh Sơn như cảm thấy được cái gì, đột nhiên mở miệng:"Cố Nhạn Ảnh, chờ ta hiểu thấu đáo quy luật của này thế giới, chúng ta trở về Cửu Châu, ngươi đừng mơ tưởng kéo dài thời gian!""Được rồi, ngươi tiếp tục xem đi""Ha ha ha ha, mấy tên tiểu tử này buồn cười quá đi mất!"Mưa xuân sấm sét, gió lạnh thu đông, bốn mùa thay đổi.
Trong từng đợt mưa bão, Lý Thanh Sơn đưa tiễn xong từng người bạn cũ và hỏi La Hầu tiểu Minh vẫn đang còn trong tã lót:"Ngươi nói xem sau khi họ phi thăng rồi thì sẽ đi về đâu?"La Hầu tiểu Minh trở nên quá nhỏ bé, thậm chí còn nhỏ hơn cả một đứa trẻ sơ sinh, da thịt cũng trở thành màu hồng phấn non nớt, phần lớn thời gian đều nhắm nghiền mắt, giống như một đứa trẻ ham ngủ, nhưng lông mày của hắn lại luôn nhăn lại, và biểu cảm của hắn đôi khi vặn vẹo méo mó, có đôi khi trông rất hung dữ, toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, trong phút chốc có thể thấm ướt cả một chiếc tã lót, như thể hắn đang chìm trong một cơn ác mộng rất dài không thể tỉnh lại.
Lý Thanh Sơn sẽ luôn đánh thức hắn vào lúc này, tùy ý hỏi hắn một chuyện gì đó.
Thế là La Hầu tiểu Minh mở mắt ra, đôi mắt sáng như hồng ngọc nhưng lại bị phủ bởi một tầng sương mù, hắn mơ hồ một lúc mới hồi phục lại tinh thần, môi khẽ mở, mơ hồ đáp lại một tiếng không rõ lắm:“Lục đạo luân hồi.
""Quả nhiên như thế!"Lý Thanh Sơn gật đầu nhẹ, bởi vì trước đó không lâu thì một vị A tu la làm việc dưới trướng của hắn đã phi thăng, thông qua kính tượng phân thân, hắn rõ ràng nhìn thấy một vòng đỏ như máu tỏa ra từ trong dòng xoáy hư không sau đó nuốt chửng vị A tu la vào trong đó.
Lúc đầu, hắn nghĩ đó là sự phi thăng từ thế giới nhỏ đến thế giới tầm trung, rồi từ thế giới tầm trung đến thế giới lớn, bây giờ xem ra, lục đạo luân hồi này đều là khoảng hư không trong tất cả các thế giới, và là điểm đến cuối cùng của mọi người và mọi sinh vật, cho dù là sống hay là chết!Ngẫm lại thì đấy cũng là chuyện đương nhiên, phi thăng giả đương nhiên không thể vượt qua hư không đi đến thế giới khác, chỉ có lục đạo luân hồi là cùng với mỗi một thế giới liên thông thì mới tồn tại khả năng có thể phi thăng.
Nhưng mà lục đạo luân hồi tồn tại ở dạng nào thì Lý Thanh Sơn vẫn chưa biết, nhưng mà rốt cục thì hắn cũng dần dần biết rõ hơn về cái thế giới này.
La Hầu tiểu Minh lại một lần nữa ngủ thiếp đi, vẻ mặt lại dần dần trở nên dữ tợn, thậm chí là đầy sự kinh hãi.
A tu la từ trước đến nay luôn được biết tới là vị thần dũng cảm tranh đấu và không sợ hãi điều gì, nên hắn thật sự không biết rốt cuộc là cái gì mới có thể làm cho vị A tu la chi tử này biểu hiện như thế.
Ác mộng của hắn càng ngày càng sâu, sâu đến mức Lý Thanh Sơn cũng không có cách nào lại làm cho hắn tỉnh lại.
Hơi thở cũng ngày càng yếu ớt, gần như là không còn nữa.
Cho đến một ngày, sau một giấc ngủ vô cùng dài, dài đến nỗi Lý Thanh Sơn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa thì hắn lại đột nhiên mở mắt ra, gào khóc lên như một đứa trẻ mới sinh, khóc vô cùng đau khổ.
Lý Thanh Sơn hết sức sửng sốt, vội vàng ôm lấy tã lót, lại ngửi thấy được mùi tanh của máu tươi, mở tã lót ra nhìn, làn da non nớt đang nứt ra thành từng khúc, từng giọt máu nhỏ xuống, nở ra nhiều đóa hồng liên hừng hực bốc cháy.
Cảm giác được nguy cơ nên theo bản năng, hắn buông La Hầu tiểu Minh ra, tránh ra một bên, ngọn lửa đỏ rực đang cháy lớn khiến cho hắn cảm giác còn đáng sợ hơn ngọn lửa tam muội Bạch Cốt Hỏa của Tiểu An, dường như trong nó ẩn chứa một loại pháp thuật.
So với các loại quy tắc, thuật ở thế giới này nó còn kỳ lạ và cao thâm hơn, xuyên suốt hết tất cả chư thiên vạn giới
Nhưng mà lúc này thì pháp thuật này đã phản tác dụng với A tu la chi tử, người từng sở hữu sức mạnh thần thánh tối cao.