Đây không phải là một động tác mạnh mẽ, mà là tên của một trò chơi mà tất cả trẻ em đã từng chơi khi còn nhỏ, trò “Viên hầu thâu nguyệt” Lý Thanh Sơn đã từng nói qua với bọn hắn.
Bảy tám bóng người lao về phía gió tuyết trên trời, người đầu tiên cảm thấy hai chân như nhũn ra khi nắm lấy Lý Phượng Tiên, cuối cùng tạo thành một cái thang dài, đung đưa trong bão tuyết.
Với một tiếng hổ gầm, Lý Hổ Thần rút đao chém phá cuồng phong.
Cùng với những người huynh đệ khác, vương tử đầu trọc dùng hết sức kéo mọi người lại, không ngừng niệm Phật:“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!”Cậu thiếu niên định thần lại, liền cảm giác có mấy cánh tay cường tráng đem hắn áp chặt vào vách đá, một luồng chân khí tràn vào trong cơ thể, trước mắt là những khuôn mặt lo lắng, hắn không phân biệt được là những ai.
Nhất thời, trong lồng ngực dâng lên một luồng ấm áp, nước mắt lăn dài trên mặt lập tức ngưng tụ thành băng.
Khi hắn rơi xuống vách đá, nếu ai đó do dự, hẳn lúc này hắn sẽ mềm xương trên đất rồi.
“Đồ ngốc, sao còn khóc, nhịn không được nữa cũng không biết gọi chúng ta sao?”Lý Phượng Tiên nói:“Lý Viên Phi, vừa rồi ngươi ở trước mặt tiểu đệ, ngươi cũng không để ý tới hắn một chút.
”"Cô nãi nãi, chính ta không thể gắng nổi nữa thì làm sao để ý tới hắn được.
Nói đến đây, nếu ta không phản ứng nhanh, liệu hắn có được cứu không.
"Lý Viên Phi vẻ mặt đau khổ, vừa nãy chính hắn lao ra và hét lên trong không trung " Viên hầu thâu nguyệt " gọi huynh đệ, tỷ muội tới ứng cứu đó thôi.
"Ha ha ha ha!"Trên đầu của bọn hắn truyền đến tiếng một trận cười sảng khoái, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Thanh Sơn khoanh tay đứng ở trên vách đá, từ đầu đến cuối đều xem như người bình thường, đắc ý nói:"Thế nào, coi như nhờ có ta dạy các ngươi một chiêu này đi!"Tất cả đều trừng mắt nhìn hắn.
Lý Thanh Sơn khoát khoát tay với bọn hắn: “Đi nào, ai lên đỉnh núi trước, ta phong người đó làm Hiệp Vương!”Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, trong cơn bão tuyết này, sắc mặt lại trở nên rõ ràng, và tình cảm đã mất từ lâu trào dâng trong trái tim họ.
Lý Quy Niên nói:"Ta tới sau đó nha!"Lý Phượng Tiên liền nói:"Ta đi cùng ngươi, Hiệp Vương là cái thá gì, ta không quan tâm!"Vì vậy, bọn họ hợp thành một đội ngũ, vài người mạnh nhất thay phiên nhau mở đường, đào hố trèo lên bức tường đá lạnh lẽo và cứng rắn, không còn dốc hết sức theo bước của Lý Thanh Sơn mà leo thẳng lên đỉnh núi.
Lý Thanh Sơn cười lắc đầu, nhảy lên phía trước, vọt về phía đỉnh núi, biến mất ở trong gió tuyết.
Khi hắn biến mất, trận bão tuyết bắt đầu nhỏ lại, tất cả các huynh đệ, tỷ muội đều tin rằng hắn nhất định đang giở trò với trận bão tuyết dữ dội và bất thường vừa rồi, mặc dù họ không biết hắn làm thế nào để điều khiển sức mạnh to lớn của trời đất.
Họ mới vừa quyết tâm nên đành phải nhẫn nhịn lại.
Có lẽ trong lòng tất cả những đứa trẻ, cha là người toàn năng, nhưng phần lớn trẻ con khi lớn lên sẽ nhận ra điều này không phải như vậy, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn giữ nguyên cảm giác này, dù có dễ dãi đến đâu, hắn vẫn như một người cha thần bí, ngọn núi lớn sừng sững trên bầu trời, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đến gần.
Khi họ đến gần đỉnh núi, đến lượt Lý Hổ Thần mở đường phía trước, bộ râu của hắn ta đã bị nhuộm thành một màu trắng như tuyết, và một lớp băng ngưng tụ trên cái ngực trần của hắn, hắn nói:"Ai muốn làm anh hùng thì cứ làm đi nha!""Ta còn phải chuyên tâm tu luyện, không có rảnh đi quản nhiều việc như vậy.
"Lão già đó rõ ràng lại giở trò với chúng ta, chúng ta nhất định không được để cho hắn đạt được ý nguyện!".
Họ ai nấy đều nhượng bộ không chịu lên.
Giữa lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, có người nói:"Để cho Lão Yêu lên đi!"Mọi người đều nhất trí đồng ý.
"Để lão già ấy tiếp tục đắc ý, chúng ta hãy cho Lão Yêu yếu đuối nhất và vô dụng nhất lên làm hiệp vương!""Lý Viên Phi, chính ngươi mới là kẻ yếu đuối vô dụng nhất, buông ta ra, ta sẽ không bao giờ làm hiệp vương!"Thế là người thiếu niên bị họ truyền tay nhau đưa lên phía trên, chỉ có mình hắn là lớn tiếng chống lại.
Nhưng toàn thân hắn cứng ngắc, làm sao có thể chống cự lại được, hắn liên tục bị dồn đến bên vách núi, gấp gáp đến mức khiến cho khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng.
Lúc này, có một bàn tay to duỗi ra trước mắt hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn theo hướng bàn tay kia, đó chính là khuôn mặt tươi cười của Lý Thanh Sơn.
"Được, ta đồng ý với ngươi, không làm thì không làm!"Lý Thanh Sơn lại cúi đầu liếc mắt nhìn một cái:"Ha ha, lão già sao? Thật là một lũ ngu xuẩn!"Nhưng nếu tính theo tiêu chuẩn của loài người thì hắn đúng là một ông già đã ngoài trăm tuổi.
Mọi người ai nấy đều thầm chửi trong lòng:"Lại bị cái lão già ấy giở trò rồi!"