Long Thi Vương là kẻ đầu tiên chịu đòn.
Vừa định ngẩng đầu thì đã bị biển lửa bao trùm, trong lòng cảm thấy một trận kinh hãi, thúc giục thi khí chống cự, nhưng một đạo bóng trắng lướt qua bên cạnh.
Tiểu An rơi thẳng xuống dưới, tránh khỏi bộ bạch cốt khổng lồ như núi, loạn hồn linh nhanh chóng vang lên.
Tiên Khí kiếm đã phá vỡ kết giới mà không vướng vào bất kỳ kẻ thù nào.
Đến gần Ngạ Quỷ môn, nàng đột nhiên cảm thấy hơi bất an, nhưng nếu quỷ tháp không bị phá hủy càng sớm càng tốt, Ngạ Quỷ môn bị đóng lại thì trận chiến này chắc chắn sẽ thua.
Vì vậy, trong tích tắc, nàng đứng dậy tiếp cận trung tâm của quỷ tháp.
Nhưng tất cả Thi Vương và Quỷ Vương đều bước ra khỏi Ngạ Quỷ môn, kẻ thù ngày càng nhiều trước mặt họ.
Tu sĩ và đám yêu vương bị quỷ tháp cô lập bên ngoài, rất khó để trợ giúp.
Vì vậy nàng chỉ có thể đột nhập vào trận địa của địch một mình.
Dù lợi dụng ngọn lửa, nàng cũng không khỏi bị thương hết lần này đến lần khác, trên xương xuất hiện nhiều vết nứt.
Đại Dung Thụ Vương biết thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào một mình nàng hành động.
Vì vậy hắn đã đứng dậy và lao tới, hàng trăm triệu chiếc rễ đâm xuyên qua quỷ tháp, quấn lấy thi quỷ, mở đường cho nàng.
Cuối cùng Tiểu An đã tiếp cận được trung tâm của quỷ tháp, với hai thanh kiếm trong tay, bắt chéo vào nhau, dùng hết sức chém xuống.
Đột nhiên, cốt lõi của quỷ tháp ngưng tụ thành một điểm, bắn ra một luồng sáng sâu thẳm.
Khiến thanh kiếm bị chặn ở khoảng cách xa, không thể nào tiến lên.
Giọng nói của Ly Hoàng từ bên trong truyền đến:“Cá đã mắc câu.
”Hắn vừa dứt lời, toàn bộ quỷ tháp đều hướng bên trong sụp đổ, từng bạch cốt to lớn đột nhiên co rút lại gấp trăm lần, hóa thành một cái lồng giam bằng xương, nhốt Tiểu An ở trong đó, sau đó nhanh chóng rơi xuống.
“Không ổn rồi, đó là một cái bẫy!”Đại Dung Thụ Vương cuốn theo hàng trăm triệu rễ cây trên không hướng về phía ngục xương, nhưng càng đến gần Ngạ Quỷ môn, tốc độ khô héo càng nhanh đồng thời số lượng thi quỷ lại có trên trăm con, đều là vương giả sống sót qua ba lần thiên kiếp, chiếm vị trí thuận lợi, hình thành trận thế, không rễ cây nào lọt qua được.
Ngọn lửa trong hốc mắt của Tiểu An ngưng tụ lại, nàng vung Tiên Khí kiếm và Thí Phật kiếm, sau đó từ từ hạ chúng xuống.
Lưỡi kiếm không thể cắt đứt bạch cốt, bất kể là bộ bạch cốt nào đi chăng nữa, nên cũng không cần phải cố gắng vô ích.
Có lẽ ngay từ đầu họ đã không có cơ hội chiến thắng, nàng chỉ có một mình.
Sao có thể đối địch với toàn bộ Ngạ Quỷ đạo, một trong lục đạo luân hồi đây?Ngước nhìn sao trời thưa thớt qua khe lồng, nàng thầm nói trong lòng:“Thanh Sơn, ta xin lỗi, ta phải lỡ hẹn rồi.
”Ngạ Quỷ môn lại mở ra một chút, như thể nó không thể chờ đợi để nuốt chửng nàng.
“Huyền Nguyệt!”Mười ngón tay của U Phi đan vào nhau tạo thành kết ấn, nở ra một ánh sáng yếu ớt màu xanh tím.
Hình bóng của nàng thấp thoáng trong đó, dần dần trở nên mờ ảo, đột nhiên biến mất, xuất hiện tại bên trong cốt ngục.
Trong ánh sáng lờ mờ, bóng dáng của Tiểu An dần dần rõ ràng, khôi phục vẻ lại xinh đẹp, hơi sững sờ:“Mẫu thân!”U Phi quay đầu lại, vui mừng nhìn Tiểu An, đôi môi mấp máy rồi khép lại, nhưng không có âm thanh hay ý nghĩ nào có thể phát ra từ trong lồng xương.
Bắc Việt Vương nói:“Là chuyển vị của phái Huyền Âm!”“Tiện nhân, ngươi cũng là đệ tử của phái Huyền Âm, sao dám phá hỏng chuyện lớn của ta! Ta nhất định sẽ tra tấn linh hồn của ngươi để ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”Trong Ngạ Quỷ môn vang lên tiếng rống giận của Ly Hoàng.
U Phi cúi đầu im lặng, Tiểu An bước lên phía trước.
Xương ngục lơ lửng trên Ngạ Quỷ môn, Ly Hoàng nói:“Ngươi muốn cứu nàng ta sao? Nếu như ngươi tới Ngạ Quỷ đạo, ta sẽ thả nàng ta đi!”U Phi lo lắng xua tay, Tiểu An đứng yên tại chỗ, xoay người xuyên không trung rời đi.
Đột nhiên, một thiên thạch vàng xuyên qua bầu trời, đánh về phía nàng.
Vẻ mặt của nàng hoảng hốt, không kịp né tránh, ánh sáng vàng đánh vào giữa ngực nàng, cùng với tiếng xương gãy vang lên, nàng như chim trúng tên rơi vào không trung.
Thiên thạch vàng bay ngược trở lại rơi vào tay một lão hòa thượng, đó là một cái mõ chùy.
Lão hòa thượng đội mũ Tỳ Lô, mặc áo cà sa thổ cẩm, lông mày dài trắng như sương, nhưng khuôn mặt non nớt như trẻ thơ.
Sau gáy có từng lớp hào quang, toàn thân phát ra ánh sáng vàng, uy nghiêm vô biên, từ trên trời chậm rãi hạ xuống.
Vô Úy Tăng thất thanh nói:“Tả quốc sư!”Thì ra vị lão hòa thượng này chính là giáo chủ Phật giáo trong thiên hạ, phương trượng đại sư của Linh Quốc Tự, Tả quốc sư của vương triều Đại Hạ, có địa vị cao nhất, quyền uy và quyền lực nhất.
Không ai ngờ rằng hắn sẽ trốn trong bóng tối cho đến lúc này mới bất ngờ tấn công.