Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2099 - Chương 2111: Ánh Trăng Như Nước

Chương 2111: Ánh Trăng Như Nước

Bên trong Khâu Sơn Tự tất cả đều đang hoảng hốt lo sợ kim quang đang từ trên trời rơi xuống, và rơi chồng chất xuống phía trước của Đại Hùng Bảo điện, ngọn đồi cũng vì thế mà bị rung chuyển, cuồn cuộn ma khí tán loạn biến mất, và ngay cả hình bóng hư ảo của Thiên vương cũng trở nên đông cứng.

Các tăng lữ dường như nhìn thấy một vị cứu tinh và hét lên:"Phương Trượng!"Nhưng Khâu Sơn Phương Trượng cảm thấy như mình đang đứng trong miệng núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, nếu như mất tập trung trong giây lát, ma khí sẽ bùng phát, và toàn bộ Khâu Sơn Tự sẽ biến thành một mảnh đất ma quỷ, đại trận sẽ bị xé toạc và phá tan ra.

Miệng liền trì tụng Đại Minh chú sáu chữ:"Úm ma ni bá mễ hồng, phật tổ đầy từ bi, xin hãy hàng phục và tiêu diệt ma quỷ!"Đức Phật uy nghiêm ngồi thẳng trong Đại Hùng Bảo điện rồi từ từ đứng dậy, sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng dưới chân lập tức nứt ra và sụt lún xuống, toàn thân tỏa ra từng tầng tầng lớp lớp Phật quang, một vầng hào quang phía sau đầu hiện ra hùng vĩ uy nghiêm.

Xung quanh tượng Bồ Tát và Kim Thân La Hán cũng chuyển động, đầy sôi nổi, như thể vương quốc của Đức Phật đã lập tức giáng thế.

Thủ đoạn mà Thiên Long Thiện Viện có, thì Khâu Sơn Tự đương nhiên cũng có, hơn nữa sẽ chỉ càng mạnh hơn chứ không có yếu đi.

Trên cơ thể của Đại Phật có sức lực cô đọng cả vạn năm tín nguyện, uy lực thì vượt xa các đại tu sĩ bình thường khác, hắn đã từng khiến cho Tiểu An gặp nguy hiểm, nếu như thời khắc mấu chốt đó Lý Thanh Sơn không ra tay, suýt chút nữa thì có nguy cơ bị rơi xuống dưới.

Nội hàm của một Phật môn đại tông môn, tuyệt đối không được phép khinh thường.

"Đến đúng lúc lắm, ta sẽ nhân cơ hội dùng thế trận này để vây hãm các ngươi ở ngay đây, sau đó cùng Phật Tổ tiêu diệt.

Phật địch, để ta xem các ngươi có thể chạy đi đâu?"Đúng lúc Khâu Sơn Phương Trượng đang suy nghĩ, thì Đại Phật đột nhiên dừng lại, và mơ hồ nghe thấy một âm thanh vỡ vụn, cảm thấy vô cùng bất an.

Phía sau lưng của Đại Phật, thí phật kiếm đâm sâu vào kim thân, bàn tay tái nhợt nắm vào chuôi kiếm trắng loáng, chậm rãi xoay lưỡi kiếm, khiến cho vết nứt nhanh chóng bị lan rộng ra.

Trong nháy mắt, những vết nứt leo lên gò má phúng phính của Đại Phật, leo đầy lên kim thân của Đức Phật, khiến cho Phật quang dần mờ đi rồi lụi tàn, lại trở thành một pho tượng bình thường, từ từ nứt ra rồi sụp đổ, rải rác khắp nơi trong Đại Hùng Bảo điện.

Đôi mắt đầy sợ hãi và phẫn nộ của Khâu Sơn Phương Trượng đang đối diện với một đôi mắt đầy thanh tao, lấp lánh ánh Phật quang và lại có phần giác ngộ.

"Tiêu diệt Phật địch!"Khâu Sơn Phương Trượng giận dữ gầm lên một tiếng, tầng tầng linh âm lại ngân vang, rồi triệt tiêu lẫn nhau.

Hàng chục vị La Hán Kim Thân và tượng Bồ Tát cùng nhau lao về phía nàng, mỗi một vị đều có sức mạnh của một vị đại tu sĩ.

Nàng đã khiến cho đầu lâu xương cốt của yêu ma đều bị phân tán khắp nơi, huyết hải kỳ cũng không thể dùng được, cho dù có thêm hai thanh tiên khí kiếm sắc bén để thí phật, thì cũng khó có thể chống lại việc cùng bị bao vây và tấn công như vậy.

Ầm!Đại Hùng Bảo điện rung chuyển dữ dội, và kim thân bị vỡ vụn của Đại Phật bay dày đặc cả bầu trời.

Một luồng kiếm quang chuyển hướng bay đi, lướt qua đầu của Khâu Sơn Phương Trượng, ra khỏi Đại Hùng Bảo điện, lao về phía của một ngọn đồi khác.

Khâu Sơn Phương Trượng liếc nhìn thấy nơi ấy là một tháp lâm trong chùa, không khỏi hung tợn trừng to mắt:"Phật địch, sao ngươi dám!"La Hán Kim Thân cùng tượng Bồ Tát đã phá vỡ bức tường và đuổi theo sát, Đại Hùng Bảo điện thì ngày càng trở nên lung lay như muốn đổ.

…Ánh trăng như nước, bóng cây đu đưa.

Tiểu An đứng trong Tháp Lâm, với nàng, nơi này mới là kho báu lớn nhất của cả Ung Châu.

Dù sự trở về của Khâu Sơn Phương Trượng mang đến một chút phiền toái, nhưng đây là điều nằm trong dự liệu, chẳng bằng nói không còn gì tốt hơn, theo cách nói của Thanh Sơn thì là: báo thù rửa hận!Đương nhiên, thực ra nàng cũng không có tâm trạng ấy, dù là đối với Tả quốc sư từng đánh lén nàng cũng không có chút thù hận nào.

Tất cả mọi thứ đều là đương nhiên, tất cả mọi thứ chưa từng đương nhiên như thế bao giờ.

Không cần xoắn xuýt giữa Phật và Ma, cũng không cần cân nhắc giữa sai và đúng, theo cách nói của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo thì là "vô tận phiền não thề nguyện phạt"!Nhưng như thế có thể xem như không có phiền não rồi ư?Vút!Sau lưng nàng, một thanh đại kiếm màu vàng chém tới, nàng không quay đầu mà vung Thí Phật kiếm lên.

Keng.

!Mũi kiếm chạm nhau, Thí Phật kiếm cắt vào đại kiếm màu vàng một vết thật sâu, tượng Bồ Tát cầm kiếm lập tức mất đi sự lấp lánh, sụp đổ xuống đất, ngay cả binh khí trong tay cũng không chịu được một nhát của Thí Phật kiếm.

Đúng lúc này, mười mấy tượng kim thân lại xông tới.

Kiếm quang lóe lên, vẽ ra một quỹ đạo lắt léo, ba cái đầu bay lên.

Bình Luận (0)
Comment