Huống Thiên Hữu nhíu chặt lông mày, trong con ngươi tình hà sáng rực, toàn bộ bầu trời sao là một bàn cờ, ngôi sao lấp lánh chính là quân cờ.
Không biết phải làm sao để phá thế trận một cách từ từ, hắn thích lấy sức mạnh tuyệt đối để nghiền nát hơn, chém tinh hà bằng một đao nhưng lại đổi thành một ván cờ khác.
Trong nháy mắt hắn đã phá mấy chục tàn cuộc, trong lòng càng mất kiên nhẫn mà quát lên:"Bạch Cốt Truyền Nhân, đừng ngắc ngoải nữa, thẳng thắn ra chịu chết đi!"Kỳ hồn kêu lên:"Tàn cuộc của ta sắp dùng hết rồi! Chủ nhân, rốt cuộc đây là đối thủ nào vậy, tại sao lại giỏi như vậy!"Tiểu An không đáp, nắm chặt Thí Phật Kiếm trong tay!Huống Thiên Hữu phá tan "Bầu trời sao" cuối cùng, bỗng nhiên làm đến nơi đến chốn, bước lên trên bàn cờ khổng lồ.
Hai bên đen trắng trên bàn cờ đang cắn nuốt nhau như chiến trường cổ của thiên quân vạn mã đang đánh nhau, thoáng một cái hắn rơi vào trong trận.
Tiếng đàn hỗn loạn, thập diện mai phục.
Cùng với linh âm như có như không nhưng càng làm loạn tâm hồn con người hơn.
Biển máu mênh mông, lao nhanh ra một cách điên cuồng, đại quân trăm vạn khô cốt thừa dịp sóng lớn cuồn cuộn để đánh lén hắn.
Ba mươi sáu viên tràng hạt bay vòng vòng từ trên trời giáng xuống, một trăm ba mươi chín thanh cốt kiếm bay loạn xạ khắp nơi.
Chém giết vô tận, ngàn vạn sinh linh, chỉ vì một trận chiến!Cuối cùng Huống Thiên Hữu tỏ ra thận trọng, đừng có lật thuyền trong mương nữa.
Kim quang trong con ngươi lóe lên, tâm hồn yên bình, hắn dùng sức đạp, bàn cờ chấn động mạnh, quân cờ bay tán loạn.
Mặc cho bạch cốt tiểu kiếm chém ở trên người, vang vọng tiếng keng keng.
Có thể phá tan kiếm trận của Ma vương, lại không hề làm cho hắn bị thương.
Chém một đao, biển máu chia làm hai, bỗng nhiên cổ hắn bị siết chặt.
Tràng hạt khô cốt quấn chặt, hóa thành từng con khô cốt cắn hung hăng, kéo hắn về phía khoảng không.
Ánh sáng lưỡi kiếm lóe lên, Tiên Khí Kiếm phá tan hư không, chém phủ đầu.
Tay trái của hắn nắm chặt tràng hạt, cố gắng kéo ra.
Tay phải múa đao đẩy Tiên Khí Kiếm ra.
Lúc này, một bóng dáng màu trắng lặng lẽ hiện ra từ trong biển máu, đi tới sau lưng của hắn, mũi kiếm bay lên!Tầng lớp mai phục, tầng lớp trận pháp, chỉ vì một kiếm.
Thí Phật Kiếm!Mũi kiếm xuyên thủng hắc giáp mặc bên ngoài bạch y, chạm tới da thịt.
Tóc gáy trên người Huống Thiên Hữu dựng đứng, cảm giác được sự kinh khủng của cái chết đang bao trùm xuống, trong mắt tỏ ra vẻ khó tin.
Hắn kế thừa huyết mạch Bạt Thần, khí lực của hắn mạnh mẽ vô cùng, ngay cả cương phong cũng không thể làm hắn bị tổn thương chút nào.
Càng mạnh hơn chính là khả năng khôi phục của hắn, dù có bị người ta phân thây chém đầu cũng không thể chết, thậm chí còn có thể gọi là bất tử bất diệt.
Cái từ chết với hắn thực sự quá xa lạ.
Lúc hắn đang nghĩ thì phản ứng của hắn vẫn không hề chậm đi, trở tay nắm lấy mũi kiếm.
Ngoái đầu lại nhìn, trong ánh sáng vàng đang bắn ra xung quanh, mắt hắn đối diện với đôi mắt âm u kia, cười gằn:“Để ta xem ngươi còn mánh lới nào nữa? A!”Hắn đột nhiên thấy lòng bàn tay đau nhói, máu tươi cuồn cuộn chảy ra nhuộm đỏ thanh Thí Phật Kiếm.
Nó lập tức hóa thành một ngọn lửa cháy lan về phía miệng vết thương.
“Cút đi!”Huống Thiên Hữu vung mạnh tay hất Tiểu An ra bay ra ngoài.
Rồi thấy cả đoạn cánh tay phải của mình đều bị đốt cháy, thoáng cái đã cháy lên tới khuỷu tay.
Hắn hạ quyết tâm trong lòng chặt ngang một đoạn cánh tay.
Cả đoạn cánh tay bị đứt ra, hóa thành một ngọn lửa ngay giữa không trung.
Tiểu An thầm thấy tiếc nuối, một kiếm vừa rồi đã đâm vào điểm yếu khiến nàng có niềm tin cực lớn có thể giết được người này.
Dù khí lực của hắn có mạnh mẽ, khả năng khôi phục nhanh chóng tới đâu thì cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hoặc chỉ là đâm chúng cơ thể cũng khiến hắn bị thương nặng.
Tuy giờ đã chặt đứt một cánh tay của Huống Thiên Hữu, nhưng Tiểu An biết mình không còn cơ hội thứ hai.
Đường sinh cơ kia đã lay động rồi bị cắt đứt.
“Ngươi dám làm ta bị thương!”Huống Thiên Hữu mọc răng nanh, mặt mày dữ tợn gào lên.
Một kiếm hồi nãy không những chặt đứt một cánh tay của hắn mà còn làm tổn thương tới thần hồn và tôn nghiêm của hắn.
Cảm giác này tựa như lúc con người đùa giỡn với một con kiến, đột nhiên bị kiến cắn ngược một cái vậy.
Đau thì không nói tới, vậy mà con kiến đó còn có độc, phải buộc cắt cụt một ngón tay mới có thể bảo vệ tính mạng, đây thực sự là một câu chuyện buồn cười.
Thẹn quá thành giận, luồng hơi thở cuồng bạo lập tức xông ngang bầu trời, kỳ trủng rung lên mạnh mẽ, ngay cả biển máu vừa dâng lên tới gần chỗ hắn cũng khô cạn ngay tức khắc.
Tiểu An siết chặt Tiên Khí Kiếm, người và kiếm hợp lại làm một, phóng ra kỳ trủng lẩn trốn về hướng nam.
Dưới những ánh mắt lăm lăm, tuy biết mình không còn đường sống nhưng nàng sẽ không tự làm loạn suy nghĩ rồi ngồi chờ chết.