Lý Thanh Sơn cảm nhận được, địch ý của thế giới đang mạnh lên.
Đối mặt ý trời sâu xa thăm thẳm này, mặc dù là tu hành giả cũng phải kinh sợ, hắn lại nhớ đến tình hình lúc rơi vào tiểu thế giới, trong ngực dấy lên lòng hăng hái, chiến với trời, đấu với mệnh, hắn vui vẻ vô cùng.
Bay trở về trên lưng Thâm Lam Tiểu Bàn, nó liên tục cắn nuốt, chưa hề ngừng nghỉ một khắc nào, đã gặm thành một cái khe núi lớn bên ngoài Thiên Long Thiền Viện.
Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ không chỉ phải chịu ảnh hưởng của dư chấn, mà e rằng sẽ biến thành vùng trung tâm địa chấn.
Lý Thanh Sơn chợt nảy ra một ý, hóa ngón tay làm kiếm, chỉ về phía vách núi xa xa, một nét ngang, một nét sổ, một nét móc.
cuối cùng còn vẽ một vòng tròn.
Sau khi nghiêm túc ngắm nghía thật kĩ một phen thì gật đầu thỏa mãn, đạp lên phệ không thú, cười to đi rồi.
Vô Úy Tăng và Bất Nộ Tăng trở lại Thiên Long Thiền Viện, từ rất xa đã thấy trên vách núi đá xuất hiện một cái chữ lớn với kích thước mấy trăm trượng: Hủy!Bên ngoài chữ "Hủy" bao phủ bởi một vòng tròn méo mó.
Vô Úy Tăng tức đến đầu sắp bốc khói, nhưng nhìn khe núi lớn bên ngoài sơn môn, cảm nhận được cơn địa chấn càng ngày càng dồn dập thì đành quyết định nghe theo đề nghị của Lý Thanh Sơn, rời khỏi mảnh đất Thanh Châu đầy thị phi này.
Cắn nuốt, tiêu hóa, hủy diệt.
Phệ không thú tung hoành ngang dọc khắp nơi trên mảnh đất hoang vu này.
Trong cuộc tận thế mà mình tự tay gây ra này, Lý Thanh Sơn càng cảm nhận được sâu sắc phần ý chí cực kỳ xấu xa, đầy tính hủy diệt kia, Hoàng Cực Diệt Thế Lục càng ngày càng tinh tiến.
Cộng Uyên cũng đã nói lời từ biệt với hắn, trở về trong vực biển sâu, lắng đọng lại những gì đã thu hoạch được trong những ngày qua, đợi chuyển hóa thành tu vi, nâng cao một bước.
Họ không phải đôi nam nữ của phàm trần thế tục, không thể làm chim liền cành, sớm chiều có đôi.
Trên mặt biển mênh mông, thế sự biến ảo khôn lường, dù sao trong quá trình tu hành, thời gian vẫn trôi qua cực kỳ nhanh.
Lý Thanh Sơn đột nhiên có linh cảm, cảm nhận được một chút bất an bèn mở mắt ra, đứng dậy, hơi nghi hoặc.
Bởi vì tia bất an kia không xuất phát từ chính bản thân mình, mà xuất hiện từ một chỗ khác.
Ngay sau đó, hắn vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết, bắt đầu tĩnh tâm thôi diễn.
Linh Quy trời sinh đã có khả năng tiên tri bói toán, sau khi trong cơ thể tự hóa thành thế giới, năng lực này cũng được tăng lên, chẳng bao lâu đã bắt được một tia chuyển cơ.
Hắn phất tay gọi ra một mảnh Linh Quy Huyền Giáp, bên trên có sương khói mơ hồ, có vô số cảnh sắc xẹt qua, lại như ẩn như hiện, không thấy rõ ràng được.
Bởi vẫn có câu thiên cơ khó lường là vậy, mặc dù là Linh Quy chân chính cũng không thể nào tính ra tất thảy, huống chi một kẻ gà mờ như hắn.
Dưới tình huống không có bất cứ tin tức gì, rất khó lấy được kết quả chính xác gì.
Trừ khi liên quan đến chuyện đại sự như sự sống chết của bản thân thì mới có được cảm ứng tương đối linh nghiệm.
Hắn kiềm chế tâm tình, tay phải chậm rãi xẹt qua kính tượng, đẩy màn sương mù dày đặc ra, một khuôn mặt ngọc ngà như đóa sen nổi lên.
"Hải Đường!"Lý Thanh Sơn nhìn khuôn mặt phong nhã tuyệt trần kia, chẳng những không bị năm tháng phôi phai, mà ngược lại càng mỹ lệ hơn năm xưa.
Một cặp mắt hoa đào đang nhìn về mình thông qua mặt kính.
Điều này đương nhiên không thể, nàng căn bản không thể nào thấy mình, mảnh kính tượng này chỉ là kết quả khi cảm ứng thiên cơ, nhưng cảm giác này lại mãnh liệt như thế, dường như hai bên chỉ cách nhau một tầng pha lê.
Đột nhiên hắn hiểu ra, nàng đang nhớ mình.
Bằng không, về cơ bản hắn sẽ không có cảm ứng này, mặc dù giữa họ từng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng duyên phận thực sự không có bao nhiêu.
Lại không giống như Cố Nhạn Ảnh, mới vào đời, vừa thấy đã yêu.
Cũng không giống như Hàn Quỳnh Chi, ký kết hôn ước từ lúc còn nhỏ yếu.
Cho dù là Cộng Uyên quen biết từ lâu, cũng có thể song tu, còn cùng nhau kề vai chiến đấu rất nhiều lần, trải qua sự khảo nghiệm sinh tử.
Lần này có thể cảm ứng được, gần như hoàn toàn dựa vào một mảnh tương tư đơn phương của nàng, nối liền một sợi tơ hồng này.
Không giống với dáng vẻ trong trí nhớ, trên mặt nàng không hề có vẻ u oán, ngược lại có một tia thanh bạch và tĩnh lặng, thanh tịnh đến gần như trong suốt.
Dáng vẻ ấy là của một nữ tử đáng thương chìm đắm trong tình yêu không thể tự thoát ra được, ngược lại giống như cao tăng giác ngộ.
Không có oán hận vì rời xa, không có tiều tụy, chỉ gửi gắm một sợi tương tư.
Khiến hắn cũng lấy làm xúc động, kính tượng cũng theo đó mà chập chờn, vội trấn định lại, kính tượng mới ổn định trở lại.