Lý Thanh Sơn mỉm cười nhìn Thu Hải Đường đứng trên thang lầu, sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi của nàng.
Đôi mắt như hoa đào của nữ tử này trông càng kiều diễm hơn, vóc dáng vẫn đẹp như cũ, nàng đã ẩn sâu sự quyến rũ của mình vào trong.
“Hừ, rõ ràng là rắc rối mà ngươi tạo ra, ngươi còn muốn ta cảm tạ gì ngươi nữa?”Thu Hải Đường hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tình cảm như muốn trào dâng trong lòng mình.
Bộ ngực mềm mại chập trùng rung động lòng người.
Nhưng ngoài Lý Thanh Sơn ra, thì người từ trong tới ngoài Vân Vũ Lâu không ai dám đặt mắt lên người nàng.
Tất cả cúi thấp đầu xuống, cả bọn như bầy dê ngoan ngoãn hèn nhát đứng trước mặt mãnh hổ hung bạo.
Trái tim Thương Ương Vương tử xót xa, tuy giọng nàng vẫn lạnh lùng nhưng không mang lại cảm giác cách xa ngàn dặm nữa.
Trái lại còn mang theo âm điệu nũng nịu, đây chính là cảm giác hắn chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Một bóng đen bao phủ lấy người hắn, không biết Lý Thanh Sơn đã đứng trước mặt hắn từ khi nào.
Đang vỗ vai hắn rồi nói:“Này, hình như hồi nãy ngươi nói xấu ta không ít đâu!”Trái tim Thương Ương Vương tử giật thót, quả nhiên Lý Thanh Sơn đã nghe thấy! Dưới đôi mắt soi mói màu đỏ kia, hắn không thốt được thành lời, giờ mới nghiệm ra sự đáng sợ trong thời khắc sinh tử là thế nào.
Luân chuyển cũng đã bảy kiếp, vốn tưởng rằng sẽ thờ ơ với sinh tử, nhưng cho đến giờ phút này, mới nhận ra mình không hề vô lo vô nghĩ như vậy.
Không thể khống chế được cảm giác đầy nhục nhã khiến cho hắn đỏ bừng mặt.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Thanh Sơn:"Đúng vậy, đó đều là lời nói thật lòng của ta, cho dù ngươi giết ta rồi, cũng không thể thay đổi tâm ý của ta được.
""Ồ? Thật không thể nhìn ra, không ngờ ngươi cũng có một chút dũng khí.
"Lý Thanh Sơn có chút bất ngờ, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, phóng thích ra ý niệm muốn đại phá hoại đại hủy diệt.
Có vẻ như Đại Tự Tại Thiên Ma ở trên đỉnh của sắc giới, nhìn xuống đông đảo chúng sinh và giễu cợt sự khăng khăng tự cho là mình đúng của tất cả những người tu hành.
Thương Ương Vương Tử toàn thân run rẩy, cắn rách cả môi, cắn đến khi máu tươi chảy ra, rồi sau đó khóc lên như một đứa trẻ con vậy.
Cùng với một làn gió thơm, Thu Hải Đường đi đến nắm lấy cánh tay của Lý Thanh Sơn:"Này, ngươi đừng hù dọa người chứ, hắn đâu có nói sai cái gì! Thương Ương Vương Tử, ngươi không sao chứ!"Lý Thanh Sơn bật cười khanh khách, thản nhiên thừa nhận:"Đúng là như vậy.
"Hắn ẩn ý nói:"Nhưng xem ra không cần ta giết hắn, thì hắn đã thay đổi tâm ý rồi.
"Thương Ương Vương Tử sắc mặt u ám, khí tức cực kỳ yếu ớt, trực tiếp rơi xuống một đại cảnh giới, thần sắc vô cùng bi thương, đại hỷ thiện mà hắn tu hành bảy kiếp đã thật sự bị phá vỡ, việc này quả thật còn khó chịu hơn so với việc giết chết hắn.
Thu Hải Đường nói:"Ngươi làm sao có thể như vậy, những năm này hắn vẫn luôn giúp đỡ ta, nhưng chỉ là nói vài câu không tốt về ngươi thôi!"Lý Thanh Sơn vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp đang nổi giận đùng đùng của nàng, quả nhiên là khi vui hay khi giận đều vẫn rất đẹp.
"Ta cũng đang giúp hắn đây! Ta cũng được coi như là một nửa người ở trong Phật môn, tiểu tử này đi tới Tà đạo còn không tự biết, có vẻ như rất thoải mái, nhưng thực ra lại nói năng tuỳ tiện, vẫn tự cho là đúng.
Nếu gặp phải đối thủ lợi hại, chỉ sợ rằng sẽ giống như Thiên Sương Lang Vương cũng bị trảm một cách dễ dàng.
Cho dù may mắn không có đối thủ đi chăng nữa, cũng sẽ bị càng lún càng sâu thôi.
”Kỳ thực hắn cũng không tốt bụng như vậy, chỉ vừa mới nghe hắn nói cái gì mà:"Ngươi cho dù có giết chết ta đi chăng nữa, thì cũng không thể thay đổi tâm ý của ta được".
Liền nhìn giống như một đứa trẻ tự cao tự đại nói:"Ta dù chỉ một chút cũng không hề sợ chết".
Thấy vậy liền không thể nhịn được mà thử hắn ta xem sao.
Kết quả thì quả nhiên là đang chém gió.
Trẻ con nói rằng chúng không sợ chết, nhưng chỉ là vì không hiểu cái gì được gọi là "chết".
Nếu không có người nào dạy cho hắn, hắn có thể vĩnh viễn không hiểu, vì một chút chuyện vặt vãnh mà chết đột ngột ở đầu phố, đến khi chết vẫn cho rằng bản thân mình không hề sợ chết.
Bỗng nhiên phần nào hiểu được tâm trạng của Đại Tự Tại Thiên Ma chủ, người trong Phật giáo quả thực có rất nhiều tên thích nói khoác, nào là “ngũ uẩn đều trống rỗng”, “phù độ chúng sinh”, ham mê lừa mình dối người quá nhiều, chỉ một ngón tay liền khiến cho tất cả họ đều bị vạch trần.
Đó hoàn toàn là phản ứng bản năng mà thôi!Thu Hải Đường liền bán tín bán nghi:"Thật vậy sao?"Lý Thanh Sơn cười nhưng không nói lời nào, quay đầu lại, đánh đòn cảnh cáo:"Hòa thượng, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ta có thể thay đổi tâm ý của ngươi hay không?"