Suy nghĩ này vừa nảy ra, đột nhiên nàng mở to mắt, tại sao nàng lại có suy nghĩ như vậy, giọng điệu hoàn toàn khác lạ.
"Xem ra vẫn có ích.
"Lý Thanh Sơn cười đắc ý, dây tơ hồng này thực sự làm cho tâm ý của họ kết hợp lại, mối liên kết chặt chẽ hơn so với bạn song tu bình thường, hắn cũng thực sự rất say mê nàng.
Nhưng điều này không chịu khống chế của pháp quyết, chẳng thà nói rằng là bị tâm ý của nàng làm rung động.
Bạn song tu ảnh hưởng lẫn nhau, nàng chỉ là một dòng sông nhỏ, nhưng hắn là biển rộng.
Ai ảnh hưởng đến ai, dĩ nhiên không cần nói nhiều.
Thu Hải Đường còn muốn nói điều gì đó, hai tay Lý Thanh Sơn đã nắm lấy đầu gối của nàng và ép nàng ở dưới thân, gần như gấp đôi người nàng, bắt đầu cuộc chinh phạt lớn.
Thiêu đốt nàng trong dục vọng hừng hực, không sinh ra suy nghĩ khác nữa, cùng lúc đó, khí tức dồi dào tràn vào trong cơ thể, nước biển bắt đầu chảy ngược.
Khí tức trên người Thu Hải Đường tăng vọt, tràn ngập toàn thân, ánh sáng trước nay chưa từng có của Yên Chi Tâm lấp lánh, ngay cả thân thể cũng trải qua rèn luyện, cường hóa liên tục.
Mặc dù không đạt được mục đích "Thuần phục" Lý Thanh Sơn hoàn toàn.
Nhưng một người bạn song tu mạnh mẽ có sự giúp đỡ cực lớn đối với tu vi.
Tu vi của Lý Thanh Sơn cao hơn nàng rất nhiều.
Không chỉ chênh lệch một đại cảnh giới mà thôi.
Tiểu thế giới trong cơ thể hắn gần như tương đương với một cái đỉnh lô siêu cấp.
Nếu không phải sợ nàng không chịu nổi, để cho nàng vượt qua ba lần thiên kiếp cũng không phải là việc khó khăn.
Đây mới là điều quan trọng nhất đối với người tu hành, cũng chính là người hiếm có như nàng mới có thể coi "Thuần phục" Lý Thanh Sơn làm mục tiêu đầu tiên.
Đây cũng không phải là đầu cơ trục lợi, vì ngày đó nên nàng đã chuẩn bị cả một đời, đã trả giá tất cả.
Có thể nói là nghị lực lớn, phúc duyên lớn.
Khác hẳn với suy nghĩ của người thường nhưng quan trọng hơn so với đại trí tuệ.
Xuân triều tuôn trào ở trong phòng, ánh trăng sáng như nước, bên trong Tây Lương Vương Phủ trên đỉnh núi lại vắng lặng, sự có mặt của Lý Thanh Sơn làm cho tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Dù cho hắn tỏ ra không có ác ý, thế nhưng mãnh hổ nằm ở trên giường nhỏ thì liệu ai có thể ngủ ngon.
Tây Lương Vương bước vào đại điện, vung tay áo đóng cửa lại, đại điện tối tăm, chỉ có Tử Thủy Tinh ở giữa cung điện tỏa ra ánh sáng nhạt.
Tây Lương Vương cung kính hành lễ về phía Thủy Tinh:"Đạo hữu có gì chỉ giáo?"Trên Tử Thủy Tinh bất ngờ hiện lên hình dáng của Tự Long, sức mạnh của hắn còn chưa đủ để can thiệp vào nơi biên hoang của Lôi Châu, sau đó Đại Hạ và các châu chư hầu Vương, đương nhiên có cách để liên hệ.
Tâm trạng Tây Lương Vương căng thẳng, sứ đoàn Đại Hạ bị tiêu diệt trong Vạn Phật Thành, không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Nếu như Tự Long ra lệnh cho hắn tấn công Lý Thanh Sơn, vậy thì phải làm thế nào mới được? Gió chiều nào xoay chiều đấy khá là ổn thỏa, nhưng cũng khó tránh khỏi sự khinh bỉ từ hai phía.
Nhưng mà nằm ngoài dự đoán của hắn là Tự Long cũng không hề hỏi đám người Tự Khánh mà chỉ hỏi:"Hắn ở đâu?"Tây Lương Vương trả lời thành thật:"Còn ở trong thành, một nơi tên là Vân Vũ Lâu, gặp Vân Vũ Môn chủ Thu Hải Đường.
""Ồ, đại nạn đến nơi, còn không tự biết, vẫn u mê trong đám dong chi tục phấn.
"Dường như Tự Long nắm tất cả trong lòng bàn tay, giống như hoàn toàn không bị đả kích bởi chuyện sứ đoàn bị tàn sát.
Tây Lương Vương từng gặp Thu Hải Đường rất nhiều lần, cực kỳ coi thường bốn chữ "Dong chi tục phấn", nếu không có mối lo lắng chồng chất thì hắn cũng muốn nạp nàng vào cung.
Sự thật chứng minh điều hắn lo lắng là đúng, đừng nhìn nữ nhân đẹp nhất của Lý Thanh Sơn để tránh khỏi rước lấy đại họa.
Hắn thầm nghĩ:"Ta không biết hắn có sắp gặp đại nạn hay không, nếu như ngươi không muốn ta hưng binh vấn tội giúp ngươi, ta sợ rằng sẽ gặp đại nạn trước.
"Hình như Tự Long nhìn thấu tâm tư của hắn:"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi làm chuyện lấy trứng chọi đá, hắn là đối thủ của ta.
"Tây Lương Vương thở phào nhẹ nhõm:"Tại sao đạo hữu đó lại đến đây?"Tự Long nói:"Ta có một cuốn hịch văn, ngươi lan truyền khắp Lôi Châu cho ta, để mọi người đều biết được.
""Hịch văn?"Tây Lương Vương kinh ngạc, nếu như hịch văn có ích thì cần tu vi làm cái gì.
Lẽ nào chỉ vì một chút sức lực, vậy thì có hơi quá ngu ngốc.
Như vậy không chỉ không gây tổn hại đến một sợi lông của Lý Thanh Sơn, trái lại còn để lộ thái độ thù địch một cách thẳng thừng, còn bị hắn cười nhạo.
"Ngươi không cần ngạc nhiên, tương lai ngươi sẽ tự hiểu.
Hắn cho rằng có thể uy hiếp ta bởi hủy diệt thế giới kia, trái lại hắn đã giúp tập hợp lại tâm của chúng sinh khắp thiên hạ.
Mười lăm tháng mười, vào lúc đại hôn, ta sẽ tế thiên ở Long Thủ Sơn, liên kết anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ để giết chết kẻ này.