Tiểu An hỏi:"Ngươi có sao không?""Giết.
Ta.
Dùng chuôi này.
Cốt kiếm.
Ta chung quy.
Thắng không được.
Hắn.
"Âm thanh của Tiền Dung Chỉ vang lên một cách đứt quãng, xen lẫn trong tiếng gầm rống đầy tức giận và tuyệt vọng của Tự Long.
Cứ giằng co như vậy cũng không kéo dài được quá lâu, nàng không thể chiến thắng Dương thần được, bắt đầu từ lúc Tự Long kiên quyết chiếm đoạt thân xác này thì nàng cũng đã thua cuộc.
Bắt rắn nuốt voi, tất nhiên kết quả là cái bụng rắn sẽ bị nổ tung.
Dù cho kéo dài hơi tàn, cũng không cách nào thay đổi kết cục cuối cùng.
"Giết ta.
"Nàng ngước nhìn nàng ấy, khóe miệng nở ra một nụ cười, có lẽ là như vậy cũng không tệ.
Kẻ thiêu đốt thế giới, cũng sẽ thiêu đốt luôn chính mình.
Những người không cách nào tha thứ cho vận mệnh, cũng không được vận mệnh tha thứ.
Liều lĩnh nuốt chửng tất cả, có hay không là bởi vì thứ muốn nuốt chửng chính nhất chính là chính mình? Luân Hồi như vậy từ lâu đã không có bất kỳ hứng thú gì đáng nói, rốt cục cũng có thể chấm dứt ở đây.
Nàng mỉm cười nhắm hai mắt lại, đúng, không muốn lại vào Luân Hồi, tình nguyện như chưa từng tồn tại.
Thế là, Tiểu An vung Thí Phật kiếm lên.
Bầu trời xanh đến chói mắt, gió lớn gào thét lướt qua vạn dặm, như thể là đang gửi lời tiếc thương cho số phận của con người bạc mệnh này.
Một tiếng ưng khiếu xé toang cả bầu trời cao, chẳng biết mà từ lúc nào, đã có một con hùng ưng đang bay lượn chao đảo dưới ánh mặt trời.
Tâm trí của Tự Long giờ phút này cũng như tro tàn, thậm chí hắn cũng không lại tiếp tục tranh chấp với Tiền Dung Chỉ, điều đó chỉ khiến cho sự thất bại lúc này của hắn trở nên càng thêm xấu hổ, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm như vậy.
Nhưng mà, ngay lập tức kết thúc như vậy sao?Không cam lòng, có như thế nào cũng không thể cam lòng! Nếu bàn về thực lực, ở nơi này không có một ai có thể tiếp được một chiêu của hắn, tất cả mọi người ở nơi này gộp lại mà nói cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng mà hắn lại bị thất bại, vẫn là bị thất bại thảm hại đến như thế, hắn cảm thấy giống như là hắn đang ở trong một cơn ác mộng mà hắn không có cách nào có thể tỉnh lại được.
Nhất thống thiên hạ, ngang dọc Cửu Châu, cũng dường như chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Hận thù chất chứa bởi hàng ngàn hàng vạn những thứ cảm xúc tiêu cực giờ phút này giống như là một con rắn độc đang cắn xé tâm hồn của hắn.
Hắn hận nhất không phải là Lý Thanh Sơn, không phải Tiểu An, thậm chí không phải Tiền Dung Chỉ, mà là Tô Mê Nhiêu, là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn đã từng nhìn thấy.
Nếu không có nàng làm hắn tẩu hỏa nhập ma, thì hắn lại như thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế.
Cái kia vốn dĩ nên là một đỉnh cao trong cuộc đời hắn, lại là một lần rơi vào vực sâu vạn trượng, thậm chí vạn kiếp bất phục.
Do yêu mà sinh ra thù hận.
bị kẻ địch đánh bại, bị kẻ địch giết chết, chỉ đơn giản là do tài nghệ không bằng người, hắn có thể bình tĩnh mà chấp nhận kết cục như thế, hoặc là nói kể từ khi dấn thân vào con đường tu hành, hắn đã sớm biết là sẽ như vậy.
Nhưng mà bị nữ nhân mà hắn yêu nhất bán đứng, cuối cùng bị thua bởi đối thủ yếu hơn, dù như thế nào đi nữa hắn cũng không cách nào chấp nhận được.
Hơi thở của hắn hỗn loạn một cách bất thường, gần như mất khống chế đến phát điên, tẩu hỏa nhập ma khiến cho trước mắt hắn xuất hiện vô số ảo giác, những mảnh ghép của quá khứ xa xôi, gần như làm hắn nhớ lại cả một đời đã qua.
Nếu không vì hắn là chân mệnh Thiên tử, thì sợ rằng không cần có người đến giết, hắn cũng đã bị nổ tung mà chết.
Mũi kiếm lơ lửng ở giữa không trung, một lúc lâu cũng không có hạ xuống.
"Tại sao?"Tiền Dung Chỉ mở hai mắt ra.
"Vì ngươi là chân mệnh Thiên tử, giết ngươi sẽ bị phản phệ.
"Tiểu An thu hồi thí phật kiếm.
Nói ra lý do của mình.
Tay áo phất lên, Tiên Khí Kiếm bay trở về lại trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa mũi kiếm, nó gần như đã bị Tự Long luyện hóa xong, linh hồn của thanh kiếm đã bị áp chế hoàn toàn.
"Thật sao?"Tiền Dung Chỉ tự mình lẩm bẩm, trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy một ý chí muốn được sống sót.
Nàng hoài nghi một cách sâu sắc đây là do chịu ảnh hưởng của Tự Long.
Nhưng mà còn có cái lối thoát gì khác sao? Nàng vừa là Tiền Dung Chỉ, lại cũng là Nhân Hoàng Tự Long.
"Tiểu An!"Lý Thanh Sơn nhào lên, ôm chặt nàng vào trong ngực, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên những sợi tóc của nàng, có cảm giác không thật như hắn vừa được đầu thai lại làm người, lại thật giống như thời điểm hắn vừa mới tới thế giới này.
"Thanh Sơn.
"Tiểu An khẽ mỉm cười, giống như một gợn sóng trong ao vắng lặng.