Lý Thanh Sơn cúi thấp đầu, nhắm mắt lại, đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, giống như là hắn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Mê Nhiêu cầm ô mà đứng, tay áo bồng bềnh, ở trong ma khí cuồn cuộn, giống như là một vị nữ thần đang tỏa ra ánh sáng, mà Lý Thanh Sơn lại là một cái tín đồ đang chờ đợi để được cứu rỗi.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Mê Nhiêu có hơi không kiên nhẫn, chuyển động cổ một chút:"Này, ngươi cân nhắc xong chưa? Ta không thời gian để ở đây cùng với ngươi đâu!"Tiểu An nói:"Ngươi đừng làm phiền hắn, hắn đang ngủ.
""Cái gì!?"Tô Mê Nhiêu nhìn kỹ, Lý Thanh Sơn nhắm hai mắt, hơi thở đều đều.
Quả thực là đang rơi vào trong giấc mộng.
Trận chiến này, Lý Thanh Sơn gần như là đã vượt qua hai cái đại cảnh giới, đối với việc tu hành mà nói quả thực là chuyện khó mà tin nổi.
Bất luận tốc độ của Cố Nhạn Ảnh nhanh đến như thế nào đi nữa.
Huyết mạch của La Hầu Tiểu Minh lợi hại đến cỡ nào, pháp bảo của Tiểu An nhiều bao nhiêu.
Hay là dù Tiền Dung Chỉ nham hiểm giả dối như thế nào đi nữa, nếu như không có Lý Thanh Sơn chống đỡ ở phía chính diện, đều không phát huy được bất kỳ tác dụng gì.
Ở trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ mưu lược gì cũng đều là vô dụng.
Lý Thanh Sơn như là một ngọn núi lớn, yên lặng gánh chịu phần lớn áp lực, duy trì thế tiến công chiến lược đối với Tự Long.
Đương nhiên, hắn tu luyện Thần Ma cửu biến, sức mạnh không thể chỉ cùng cấp bậc với yêu vương.
Mà Tự Long chịu sự ràng buộc của pháp tắc thiên địa, không phát huy ra được sự lợi hại của Nhân Hoàng.
Đến đây mới tiêu trừ được sự chênh lệch về cảnh giới với đối phương, mới tạo ra được kỳ tích như vậy.
Dù cho có như thế thì trận chiến này cũng phải nói là gian nan và hung hiểm tới cực điểm.
Cửu Vĩ yêu hồ mê hoặc, kẻ địch mạnh đến bất khả chiến bại, sự uy hiếp của thiên ý sâu xa thăm thẳm, toàn bộ đều cần hắn ngưng tụ tinh thần, chống lại đến cùng.
Như là đi dây ở trên vách núi cheo leo vạn trượng, một bước không cẩn thận chính là tan xương nát thịt.
Tinh thần và sức mạnh đã sớm tiêu hao hết, một khi thắng bại đã rõ ràng, cơn buồn ngủ lập tức xông tới như thủy triều.
Thân thể hắn là dựa vào "Đại địa thần lực" chống đỡ, còn có thể vững vàng đứng ở chỗ này, có thể nói là "Đứng đến giờ phút cuối cùng".
Còn điều kiện của Tô Mê Nhiêu đưa ra, hắn căn bản cân nhắc không tới một giây đồng hồ.
Bởi vì có người từng nói với hắn:"Đừng cúi đầu trước bất kỳ ai.
"Mà hắn cũng rất tán thành, cúi đầu còn không muốn, huống chi là quỳ xuống.
Nếu nói trận chiến ở Khuynh Kỳ Sơn đúng là không có cách nào có thể trốn thoát được.
Thì người có thể bị giết chết, nhưng không thể bị hù chết, nên cười thì cười nên ngủ thì ngủ!"Mê Nhiêu, ngươi có thể lại tính sai rồi.
"Cố Nhạn Ảnh mở quạt giấy ra, khẽ mỉm cười.
La Hầu Tiểu Minh ngạo nghễ nói:"Chẳng qua cũng lại là một kẻ địch mạnh khó có thể chiến thắng mà thôi, còn không đến mức làm cho Lý Thanh Sơn sợ đến ngủ không yên được!"Trong con ngươi xinh đẹp của Tô Mê Nhiêu lóe lên vẻ tức giận, cảm giác biểu hiện của mình vừa rồi quả thực như là kẻ ngốc, tay cầm ô nắm chặt lấy cán, hiện tại nàng hận không thể làm thịt Lý Thanh Sơn ngay lập tức.
Nàng cũng không có dự định để Lý Thanh Sơn thật sự quỳ xuống.
Chẳng qua là tìm một cái đường lui, chỉ cần Lý Thanh Sơn hơi thể hiện ra một chút chịu thua để cho nàng một cái bậc thang xuống dưới.
Nàng là có thể thuận lý thành chương mà hoàn thành lời thề, lại giúp hắn cứu viện một chút.
Không nghĩ tới hắn dĩ nhiên không cho nàng mặt mũi như vậy.
Nhưng, Lý Thanh Sơn nếu thật là chịu thua, sợ rằng nàng liền muốn tiến thêm một bước.
Đạo mê hoặc vốn là được voi đòi tiên, nàng càng là chiếm được lợi thì lại càng thấy là không đủ.
Nàng đang muốn đi thẳng một mạch, trong lúc hoảng hốt lại nhìn thấy một con sông dài yên tĩnh không gợn sóng, uốn lượn trong hư không, vượt quá thời gian cùng không gian, không cách nào dùng các khái niệm về độ dài độ rộng để mô tả chính xác được, đó chính là Minh Hà trong truyền thuyết.
Nàng cắn răng, không thể không dừng bước lại, nếu họ đã tự nhiên mà gặp lại nhau, như vậy hiệu lực của lời thề sẽ chính thức bắt đầu.
Nàng nhất định phải đảm đương thân phận "Dẫn dắt giả", đưa cho Lý Thanh Sơn những chỉ dẫn chính xác, bằng không chính là tự phá bỏ lời thề, sẽ vĩnh viễn rơi vào bên trong Minh Hà.
Trong lúc hoảng hốt, phảng phất như thể nhìn thấy một nụ cười lúm đồng tiền dịu dàng, một đôi mắt đen như thể biết trước hết thảy tiên cơ, từ trên cao mà nhìn xuống nàng:"Mê nhiêu, ngươi vẫn là ngoan ngoãn mà nhận mệnh đi!""Ta có thể quỳ xuống cầu xin ngươi được không?"Tiểu An hỏi, trên mặt không thể hiện bất kỳ tâm trạng gì, hai con ngươi kỳ ảo sâu thẳm, như thể xuyên thấu được nội tâm đang giãy giụa của Tô Mê Nhiêu.
Nhìn chăm chú.