Mà ở trong quá trình đó, cũng gặp phải rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Trong sa mạc ở phía đông của Xích Châu, một người nam tử kèm theo một tòa thành quách đã cùng bị nuốt chửng vào bên trong cơ thể của Phệ không thú.
Lý Thanh Sơn mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, trong tâm trí hiện ra cả một khuôn mặt có nét ốm yếu xanh xao, buột miệng nói ra một cái tên:"Hoàng Bệnh Hổ!"Hiện tại hắn đã không còn ốm yếu xanh xao nữa, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là mái tóc đã hoa râm, trên khuôn mặt thì đầy nếp nhăn, đã có chút già nua, vậy mà đã đột phá được một lần thiên kiếp, trở thành Trúc Cơ tu sĩ, không biết là đã nhận được cơ duyên gì.
Không khỏi nhớ lại rất nhiều năm về trước, một trận chiến chém giết sống chết với Linh Chi nghìn năm kia, ghìm mũi tên của những người thợ săn đang rơi xuống như mưa, Hoàng Bệnh Hổ đứng trên đá cao, bách phát bách trúng.
Khi đó ở trên ranh giới của sinh tử, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, nhưng bây giờ hồi tưởng lại một cách rõ ràng, xung quanh cây cối trong rừng tươi tốt rậm rạp, ánh sáng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, một con trâu già gãy sừng đang kéo xe đi, kẽo kẹt tiến về phía trước.
"A ha, khi đó Ngưu ca còn dùng chiếc sừng duy nhất để húc chết một người đấy! Khi đó tên kia nhất định là cảm thấy mình cực kỳ bất hạnh, thế mà lại chết dưới sừng của một con trâu già, nhưng lại không biết đó chính là một loại vinh hạnh!”Những kí ức dần dần được phục sinh, thậm chí còn sống động hơn so với trước kia.
…Ở phía nam mênh mông dãy núi, một con yêu chuột vương cùng một ổ yêu chuột đã bị Phệ không thú một hơi nuốt chửng, phát ra tiếng gào thét điên cuồng, và khi mà đang lăn lộn ở bên trong của Ba Thiên Đằng, thì miệng vẫn hét lớn:"Xin Bắc nguyệt Đại Vương tha mạng!"Lý Thanh Sơn không khỏi bật cười, vị này vốn dĩ là "Thử Đại Vương", còn từng truy sát chính mình đấy! Tự nhận bản thân là "chuột ăn mèo", nhưng lại bị một tiếng "meo" của Huyền Nguyệt dọa cho sợ phải ôm đầu bỏ chạy, không ngờ thế mà lại nhận ra chính mình.
Nhưng hắn lại không biết rằng, vị "Thử Đại Vương" này từ khi nghe đến đại danh của "Bắc Nguyệt Yêu Vương", thì ngủ cũng không ngon giấc nữa.
Con yêu miêu này đã từng khắc hai chữ "Bắc nguyệt" lên trên sừng trâu của chính mình, nhưng không biết là đã chạy đi đâu rồi.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần là điều này vẫn còn tiếp tục như vậy, rồi sẽ luôn gặp nhau.
Một lão nhân mặt đen có tên là Điêu Phi, khiến cho Lý Thanh Sơn nhớ lại những năm tháng làm ưng lang vệ ở Gia Bình thành, cảnh tượng rõ ràng nhất không phải là phải làm sao để cùng với lãnh đạo đấu mưu đấu trí, mà là vị hoa khôi có tên là Phù Dung kia, đang làm điệu làm bộ đối với việc triển khai mị thuật chính mình, khiến hắn ghét bỏ đến mức một quyền liền đuổi ra.
Vốn định cùng uống với nhau một ly, nhưng Điêu Phi khi vừa nhìn thấy hắn ta thì sắc mặt đã tái mét, cuối cùng vẫn là bỏ ngỏ, thật đáng tiếc vì hắn đã thu thập được rất nhiều loại rượu ngon trên thiên hạ.
Ngoại trừ những sinh linh không bị “tiêu hóa” bởi Thâm Lam Tiểu Bàn ra, rượu cũng là muốn được giữ lại cho riêng mình.
Mặc dù tửu lượng của hắn rất tốt nhưng không phải là sâu rượu, cũng không quan tâm nó được phân biệt là phẩm loại gì, đều cho tất cả vào một cái bầu sắt, đủ để có thể lấp đầy một cái hồ.
Cái bầu sắt kia là một món pháp bảo, chức năng ban đầu của nó là hấp thụ pháp thuật của kẻ địch, không biết là Cố Nhạn Ảnh đã lấy nó từ đâu đó và đưa cho hắn, nhân tiện báo cáo một chút tình hình ở Nam hải, cũng không có phát sinh "Đại loạn đấu" là điều mà hắn đang lo lắng.
Không khỏi khen ngợi La Hầu Tiểu Minh đã kiểm soát được tình hình, không hổ danh là La hầu Thần tộc.
Chỉ là không biết vì sao, nụ cười của Cố Nhạn Ảnh có chút kỳ lạ.
Rượu suông thì khó uống, uống một mình thì cảm thấy vô vị, nhưng may mắn thay, hắn sớm gặp được Mặc gia hảo hán Hác Bình Dương đã sát cánh chiến đấu cùng hắn, tu vi đã tiếp cận được đến hai lần thiên kiếp, cũng xây dựng một cơ quan thành trong núi sâu.
Hác Bình Dương nhiệt tình đáp lại lời mời của Lý Thanh Sơn, nói về trận mạo hiểm khi xưa trong hang động cương thi, nhớ đến những người đồng môn đã qua đời, trong lúc thổn thức đã say mèm, bị Lý Thanh Sơn ném vào miệng của Thâm Lam Tiểu Bàn, đưa đến một thế giới khác.
Khi đến Diêm Sơn thành, nơi đây đã biến thành một ngọn núi lửa đang hoạt động, hắn vốn không ngờ rằng Dư Sơ Cuồng lại ở đây, vả lại còn là cô độc một mình.
Hắn đã già lọm khọm lắm rồi, đang dưỡng lão và canh giữ một ngôi mộ trống, cũng đã chuẩn bị để được chôn cất ở nơi đây rồi.
Dư lão gia tử rất xúc động để Lý Thanh Sơn tác thành cho chính mình, không muốn lại phải đi đến nơi khác nữa.
Sau khi cân nhắc một cách nghiêm túc, Lý Thanh Sơn trực tiếp ra lệnh cho Thâm Lam Tiểu Bàn trong một hơi nuốt chửng hắn ta và ném vào bên trong của Ba Thiên Đằng.