Mọi người đều phải há mồm trợn mắt trầm trồ trước thủ đoạn Thiên Công tạo vật như vậy, bất chợt hiểu ra một điều, là trên thế giới này, hắn là vị thần thánh tối cao.
Sau khi phản ứng lại, tất cả đều lâm vào trầm tư suy nghĩ, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, tận mắt chứng kiến một màn như vậy, nếu có thể lĩnh hội được điều gì đó, sẽ rất có ích đối với việc tu hành của bọn họ.
La hầu tiểu Minh cũng xuyên qua Ba Thiên Đằng và đi đến thế giới này, trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt.
Tự tay hủy diệt vô số thế giới thì đương nhiên hắn sẽ không bị kiểm soát bởi một tình cảnh như thế này, mà lại đột nhiên hiểu ra được kế hoạch của Lý Thanh Sơn.
Trong lòng cảm thấy đầy khâm phục:"Đây quả thật chính là yêu thú đạo!"Có người hỏi:"Cái kia.
Mọi người đang ở nơi nào?"Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, chỉ tay về phía dưới:"Các ngươi xem xem.
"Còn chưa dứt lời, hoàn cảnh xung quanh đã biến hóa kịch liệt, các loại cảnh tượng chạy như bay về phía sau, biển trời mơ hồ hóa thành một tấm nền màu lam sáng, hàng vạn loại màu sắc kéo dài thành những dải lụa, lại đột ngột dừng lại, mọi người đã đi xa được vạn dặm, lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của thần linh thực sự mạnh đến không thể tưởng tượng được.
Đại Dung Thụ Vương hóa thành một đứa trẻ mới sinh có con ngươi màu xanh, được Đằng phu nhân ôm vào trong ngực, vẫn đang giãy giụa muốn thoát ra, nhưng đều không được thì lúc này cũng quên luôn giãy giụa mà hét lớn:"Thật là lợi hại, chẳng trách ta cũng muốn trở thành thần!"Mọi người nhìn về hướng mà Lý Thanh Sơn chỉ vừa nãy, giống như lúc nãy cũng là một mảnh đại lục rộng lớn, diện tích càng to lớn hơn một vòng so với cái đại lục vừa nãy, nó cũng là một bình nguyên "Màu vàng" rộng lớn vô bờ.
Sở dĩ nó có màu vàng, là bởi vì nơi đây có những cánh đồng lúa mì vàng óng bất tận, dưới ánh mặt trời sáng lên đầy lấp lánh, còn có cây lúa, cây ăn quả, dâu tằm, .
và đủ các loại cây nông nghiệp khác nhau, là một cảnh tượng mùa màng bội thu.
Mặc dù là Đại tu sĩ cách xa nơi trần thế, thì lúc này trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
Trên mảnh đại lục này không có núi non trùng điệp, thác ghềnh và bãi cạn nguy hiểm, chỉ có đồi núi bằng phẳng kéo dài trùng điệp, những dòng sông ngang dọc đan dệt thành một mạng lưới sông ngời chằng chịt.
Nhân loại từ Cửu Châu tới đây liền được thu xếp ở trên mảnh đại lục rộng lớn này, trải qua những bỡ ngỡ lúc ban đầu, đều dần dà bắt đầu cuộc sống mới, thu hoạch lương thực, xây dựng nhà cửa.
Dù sao khí hậu vô cùng ấm áp, khắp nơi đều có đồ ăn, không cần lo lắng đến mùa đông sẽ bị chết đói, trên vùng đất này có rất nhiều nơi khói bếp đã bốc lên.
Dù cho Cửu Châu liên tục gặp kiếp nạn, nhưng dân số vẫn cứ vượt quá một tỉ người, nhưng lại còn rất xa mới có thể lấp đầy mảnh đại lục rộng lớn này.
Người tu hành có thể hiểu được vọng khí thuật, thì thấy được toàn bộ nhân khí thoát ra từ nơi chiến tranh và bóng tối của cái chết đang cuồn cuộn tụ tập ở đây, gần như có thể nhìn thấy được tương lai thịnh vượng ở nơi này.
Bắc Việt Vương suy nghĩ trong lòng:"Nếu có thể xây dựng quốc gia mới ở trên mảnh đại lục này, thì sẽ càng thịnh vượng hơn so với vương triều Đại Hạ trước đây!"Trên đại lục này có hoàn cảnh gần như là thích hợp nhất cho con người sinh sống, không có rừng rậm khí độc giống như Vụ châu, không có sa mạc khô hạn như Xích châu, không có thảo nguyên lạnh lẽo như Sương châu, hầu như đều là đất đai màu mỡ có thể trồng trọt, thậm chí còn không cần mất nhiều công sức để cày cấy, chỉ dựa vào ưu đãi của thanh thiên là cũng đủ để ăn no mặc ấm, quả thực là "Chốn đào nguyên" mà con người tha thiết ước mơ.
Không có núi non cách trở, thú dữ tập kích, hơn nữa lại có mạng lưới sông ngòi dày đặc, cực kỳ thuận tiện để giao lưu di chuyển, bất kể là buôn bán hay là đi học đều sẽ vô cùng tiện lợi, mà đây chính là nền tảng để nhân loại phát triển, có thể xây dựng lên một cái quốc gia hoàn mỹ.
Tuy rằng mất đi tất cả những thứ đã từng nắm giữ, nhưng cũng trong lúc đó vô ý trừ khử hết các loại bất bình đẳng, tất cả mọi người đều phải dùng hai tay của chính mình và chăm chỉ chịu khó.
Với trí tuệ của nhân loại, rất nhanh sẽ có thể dựng lên vô số thành trì, thôn trấn, làng mạc, một bức tranh về một thời đại thịnh vượng đang từ từ hiện ra.
Nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có đánh đổi, mặc dù là để bảo đảm sự cân bằng sinh thái cơ bản nhất, Lý Thanh Sơn cũng thả không ít các loại sinh vật như bươm bướm, ong mật, nhưng là một con heo, ngựa, dê, bò cũng không có, đừng nói tới là thú hoang dại hay là thú nuôi trong nhà, tất cả đều bị ném đến đại lục yêu thú, chịu đựng quy luật đào thải tự nhiên, có thể nói là một đao đơn giản và thô bạo nhất.