Trong lòng có một âm thanh đang nói với hắn:"Dừng bước đi, ở lại chỗ này hưởng thụ tất cả những thứ này, cố gắng thả lỏng chính mình một chút, đừng tiếp tục theo đuổi những thứ đồ vật vô vị kia, miễn cho quay đầu chỉ còn lại công dã tràng!"Nhưng mà hắn lại ngẩng đầu lên, lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Cửu thiên.
Hắn đều có thể nghe được rất nhiều hàm ý trong lời nói của Tô Mê Nhiêu, có thể làm cho con cửu vĩ hồ vốn dĩ "E sợ thiên hạ không loạn" thành con cửu vĩ hồ "E sợ đến mức tránh không kịp", thì có thể suy ra được việc này có thể gian nan, hiểm ác đến mức như thế nào.
Chớ nói đến việc, còn có cái sừng gãy trên đầu Ngưu ca luôn nhắc nhở hắn mọi lúc mọi nơi.
Hắn bây giờ thậm chí không thể nào tưởng tượng được đó là thủ đoạn như thế nào, đại khái là chỉ cần dùng một ngón tay là liền có thể ép chết hắn đi!Con đường phía trước còn dài, chín phần chết chỉ có một phần sống.
Nhưng mà, cũng khiến tâm hắn vô cùng hướng tới, tuy có thể đến chín phần chết thì cũng không hề hối hận.
"Ngưu ca, liền để cho ta tới chém đầu kẻ kia xuống để báo đáp ngươi đi!"Thời khắc này, nụ cười trên mặt hắn tùy ý phóng khoáng, phá tan tất cả mọi ràng buộc trong lòng.
Mà ở một đầu khác của dây leo, trên lưng phệ không thú khổng lồ bên trong hư không vô tận, chân thân của Lý Thanh Sơn cũng đồng thời lộ ra một nụ cười.
Cố Nhạn Ảnh và Tiểu An ở một bên làm bạn với hắn, nhưng ánh mắt họ cùng không có nhìn hắn.
Tô Mê Nhiêu cầm ô mà đứng, đẹp giống như là hoa tươi nở rộ trong hư không, còn muốn chói mắt hơn so với các vì sao.
Không có sự ràng buộc của pháp tắc thiên địa, trái lại vẻ đẹp này nó càng đặc biệt diễm lệ đến rung động lòng người.
Đối với sự của phòng bị các nàng, cũng không lộ ra vẻ mặt phản đối.
Thầm nghĩ:"Muốn chinh phục được Lý Thanh Sơn, thì hai nữ nhân này quả nhiên là phiền phức lớn nhất.
Điểm thú vị chính là, các nàng cũng chưa từng thực sự chinh phục Lý Thanh Sơn, một người là người theo đuổi, một người là bạn đồng hành, dù cho họ có thể ảnh hưởng đến rất nhiều quyết định của hắn, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ chinh phục được hắn.
""Thực sự chinh phục là thay đổi nội tâm của một người, mà không chỉ là hành vi của hắn, chí ít nàng sẽ không thỏa mãn với thu hoạch mỏng như thế.
Nhưng mà cái tên Lý Thanh Sơn này hiện tại còn không nhìn nàng lấy một chút, lại còn lộ ra vẻ mặt như tư xuân này, nhất định là hắn đang mơ giấc mộng xuân thu, thật là một tên khó chơi.
Nhưng mà không phải là có như vậy mới thú vị sao?"Lý Thanh Sơn cúi đầu nói với Tô Mê Nhiêu:"Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện rồi.
"Tinh thần của hắn vẫn còn chìm đắm ở trong "Thế giới tiểu thiên", cảm nhận cảm giác bản thân là thần trong một thế giới thâm thúy và mênh mông, tập trung sáng tạo nên thế giới thuộc về chính mình, giống như là không hề bị sự ảnh hưởng của bất kỳ vật thể bên ngoài nào hết.
Lúc này, khi hắn phục hồi lại tinh thần, trong con ngươi không khỏi lóe qua một tia ánh sáng kinh diễm, thật lâu không cách nào tiêu tan.
Nhưng mà hắn cũng không ghét cái cảm giác này, ngược lại hắn lại nhớ tới câu nói táo bạo kia.
"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân"Nhưng mà nếu để tâm trí không kiên định và bị mê hoặc, như vậy cũng không thể trách người khác được, dù sao thì bản thân của cái đẹp vốn dĩ là không có tội.
Trong lúc vô tình, hắn đã tha thứ cho toàn bộ những việc mà Tô Mê Nhiêu đã từng làm, trái lại không nhịn được mà nhớ đến những điểm tốt của nàng, hắn vẫn là chịu ảnh hưởng bởi sự mê hoặc.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác.
Dù sao đó là thiên phú dị bẩm, lại còn kiên trì tu hành nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không đạt được gì? Tùy tùy tiện tiện là có thể không nhìn đến sao, có thể bảo vệ được tâm trí thanh tỉnh đã là rất không tệ rồi.
Mà hồi tưởng một lúc, lúc trước ở La Ti Chu Hậu, nếu không phải là một người đẹp yêu diễm, chỉ sợ là cũng đã phải chết từ lâu ở dưới một quyền hắn rồi.
Lúc trước nàng là thật sự muốn làm thịt hắn, so với cửu vĩ hồ sau này thì còn tràn đầy ác ý hơn nhiều.
Vì lẽ đó đến cùng là như thế nào mới xem như là bị mê hoặc, thực sự là không nói rõ được, chỉ có thể nói là người sống một đời khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng bởi một số người và vật từ bên ngoài, chỉ cần không mất đi tâm tính ban đầu của bản thân là tốt rồi, trận chiến không có ánh đao bóng kiếm này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!Tô Mê Nhiêu che miệng cười khẽ, nhìn hắn với ánh mắt khó mà khiến người khác hiểu rõ được nói:"Lang quân, ngươi muốn nói chuyện gì?"Lý Thanh Sơn thâm tình nói:"Đương nhiên là chuyện tương lai của chúng ta.