Lời tác giả cuối quyển.
Giống như tiêu đề có nói, cái mà các bạn đang đọc không chỉ là một bản "Cảm nghĩ cuối quyển", mà còn bao gồm cả "Cảm nghĩ sau khi kết thúc nửa đầu bộ truyện" cùng với "Cảm nghĩ và chúc mừng bộ truyện đã ra mắt được ba năm".
Nói ra thì thấy giống một sinh vật bị phóng xạ mà bị đột biến vặn vẹo nào đó, thôi thì nói là "Cảm nghĩ tuyển tập" vậy.
Nhưng mà cảm xúc nhiều quá, cảm khái quá sâu, ngược lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Hơn một nghìn ngày đêm mệt mỏi, gian nan, đau khổ, giãy giụa, há có thể tái hiện được rõ ràng trong một ngàn chữ thế này?Nếu chỉ nhìn vào ta trong cuộc sống hàng ngày, đại khái mọi người sẽ cảm thấy con người ta vô cùng thất bại, dần dần chán chường, thậm chí cách cái sân thượng không xa mấy.
Trước đây không lâu, mẹ ta có nói với ta:"Con à, mình mặc kệ mấy thứ này, làm gì khác không được à?"Ta không thể phản bác, nhưng mà, không được.
Bởi vì lúc đứng trước tấm bia đá trong mộ tổ ở dưới quê, chỉ vào tên mình giữa từng hàng chữ Khải, ta từng thử nói với cha ta rằng:"Chưa biết chừng, con sẽ trở thành người nổi danh nhất trong số này.
""Thật à?"Thái độ của ông ấy thật sự làm người thất vọng, đại khái giống với giáo viên nhìn học sinh tiểu học lúc nó nói mình tương lai sau này muốn làm nhà khoa học vậy.
Ta lớn từng này rồi, còn nói ra lời như thế, thực sự làm người ta thấy ngại mà.
Nhưng ta đã không phải học sinh tiểu học từ rất lâu rồi, những tác phẩm vĩ đại từ cổ chí kim mà ta từng đọc, mặc dù chúng tỏa ra hào quang vạn trượng thật đấy, lại tuyệt nhiên không phải là không thể đuổi kịp, ngược lại còn dẫn đường cho ta, như ánh sao sáng trên bầu trời kia.
Ta cũng đọc những tác phẩm xuất sắc đương đại, mặc dù có thật nhiều chỗ xuất sắc hơn ta, nhưng khi so sánh với những vì sao sáng chói trong lòng, ta cũng có thể cười và nói một câu rằng:"Thời đại không có anh hùng, một thằng nhóc cũng có thể thành danh.
"Mỗi đứa bé đều có một giấc mộng anh hùng, vì vậy ta nỗ lực bù đắp nhược điểm, viết những thể loại mình không am hiểu nhất, sống cuộc sống mình không thích, làm nội tâm mình không bị dao động bởi những thứ ngoài thân, đi sưu tập đủ từng viên ngọc rồng mà mình cần.
Đơn giản là xem một số lượng lớn sách, chịu được một chút cô độc, thống khổ, không ngừng suy nghĩ lại về những sai lầm mà mình phạm phải.
Nếu ai nói ta không có sự từng trải, được, vậy ta đi chu du thế giới, đi yêu, đi hận, đi cảm nhận.
Mặc dù ta không phải người có tài hay thiên phú đặc biệt gì, cũng không trông mong có được sự may mắn trời ban, mặc dù gom đủ được tất cả ngọc rồng, cũng chưa chắc có thể triệu hồi được Rồng thần giúp ta thực hiện giấc mộng đẹp này, thất bại cũng chỉ là một trận trò cười mà thôi.
Nhưng cuộc đời con người ngắn ngủi nhường nào chứ! Giống một bản tiểu thuyết đã được định trước kết cục, sao không cố gắng hết sức để quá trình trở nên đắc sắc một chút? Dù không thể trở thành anh hùng trong sử thi, vậy cứ diễn một vở bi hài kịch của người phàm, kiếm mấy giọt nước mắt, vài tiếng cười của người khác, hoặc dứt khoát cảnh báo cho người sau rằng: "Người phàm đừng có theo đuổi ước mơ!" thôi.
Mà từ trước đến nay ta vẫn luôn tin, người phàm cũng có thể theo đuổi ước mơ.
Nửa đầu của bộ "Đại Thánh Truyện" đã kết thúc, khoảng thời gian ba năm này không hề uổng phí, ta lại tiến thêm một bước về phía mục tiêu, ta đã mạnh hơn, dù là ý chí hay năng lực, sắp thể hiện đầy đủ ra ở nửa sau, cũng một lần nữa nghiệm chứng sự được mất, đúng sai.
Có lẽ sẽ có một ít gián đoạn, nhưng không để mọi người phải chờ đợi quá lâu, kính xin hãy chờ mong: Đại Thánh Truyện – Quyển 12 - Nhân Gian Vạn Tượng!Đường tới Cửu Thiên của Lý Thanh Sơn, và đường tới Cửu Thiên của ta, tất cả bây giờ mới bắt đầu!Lần này, phải làm một tiếng trống hăng hái tinh thần, chạy một mạch tới tận Cửu Thiên!