Lý Thanh Sơn trong lòng hơi suy nghĩ một chút, chính mình đang muốn tìm hiểu thêm tin tức, đây không phải là một cái cơ hội tốt hay sao.
Hơn nữa bên ngoài thành người chết đói ở khắp mọi nơi, trong thành lại xa hoa trụy lạc, làm cho hắn có chút không ưa, đang muốn gặp gỡ vị 'Hôn quân' này, hỏi một chút vì sao hắn lại ngu ngốc như vậy.
Tạ Mậu Thực xấu hổ nói:"Vãn bối tham hoa háo sắc, khiến cho tiền bối cười chê rồi.
"Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:"Đại trượng phu vốn tính phong lưu, cũng không có gì hay để cười.
"Tạ Mậu Thực hai mắt sáng ngời lên:"Hay lắm một câu đại trượng phu vốn tính phong lưu! Tiền bối quả nhiên là người rộng rãi, không phải là người mà vãn bối có thể so sánh tới.
Ta đây liền sai người đến trong cung thông báo, để quốc chủ mở cửa cung, nghênh tiếp tiền bối hạ giá ghé thăm!""Không cần, ngươi nói cho ta cái Lộc Minh Uyển kia ở hướng nào, cách đây bao xa là được rồi!"Chu Anh Tài ngay lập tức hiểu được Lý Thanh Sơn là muốn làm cái gì, lập tức dùng hai tay che miệng lại.
Tạ Mậu Thực kỳ quái nhìn hắn một chút, không dám cãi lại ý tứ của Lý Thanh Sơn, chỉ có thể nói ra phương hướng và khoảng cách.
"Cố gắng chiêu đãi tốt khách mời của ta.
"Lý Thanh Sơn lại hướng về Bà chủ bàn giao một tiếng, Bà chủ đang muốn đáp lời lại, lại chỉ thấy bóng ba người phóng thẳng lên trời, ở giữa không trung lướt về phía hoàng thành, kinh sợ đến mức đặt mông ngã xuống đất:"Thần Tiên a!""Bà chủ, mang tới cho ta mấy quả đào, đại gia ta ra năm lạng, không, mười lượng vàng!""Bổn công tử ra hai mươi lượng vàng!""Mẹ nó, ta cũng phải ăn!"Lầu trên lầu dưới lập tức ồn áo nhốn nháo lên, Bà chủ tinh thần hưng phấn:"Một quả đào có giá mười lượng vàng, đây là giá quy định, xin mời các quý khách quý ra giá, công bằng buôn bán, người nào trả giá cao hơn sẽ có được! Các con gái của ta nếu như muốn nếm thử đào tiên, có thể là phải cố gắng van cầu những vị ân khách bên người rồi.
"Lại dặn dò mấy người làm công:"Các ngươi cố gắng chiêu đãi các vị khách quý của Lý đại nhân cho ta, để cho bọn họ ăn thật một bữa thật ngon, cũng coi như lão bà ta làm việc thiện tích đức một lần!"Mà trong lúc đó, ở trong một vườn ngự uyển hoàng gia có cảnh sắc xinh đẹp hợp lòng người, cây rừng rậm rạp, chim hót nai kêu, suối trong uốn lượn, vờn quanh đình đài, cung nữ mặc quần áo lụa mỏng tới lui như mây, bước chân mềm mại.
Có mấy chục người cả quân lẫn thần, vừa thưởng thức món ngon cảnh đẹp, lại vừa thưởng thức đàn hát ca múa, cảnh đẹp người vui, ăn uống linh đình, phải nói rất chi là tiêu dao khoái hoạt.
Một tiếng ầm vang lên thật lớn, không biết cái gì từ trên trời rơi xuống, tạo ra sóng nước cao đến mười trượng, như là một trận mưa xối xả dội xuống bên trên đình đài, cung nữ kinh ngạc, sáo trúc rối loạn, trong lúc nhất thời mọi chuyện rối tinh rối mù, chén bát đổ vỡ, quân thần càng là kinh hãi đến biến sắc, quốc chủ Bạch Lộc hô to:"Hộ giá! Hộ giá!"Hoàn toàn đã quên mất việc chính mình cũng có một thân tu vi.
Luyện Khí sĩ tầm thường thì lại càng thêm không chịu nổi, có một vị trực tiếp chui vào dưới đáy bàn, cái mông còn lộ ra bên ngoài.
Bên dưới đình đài một giọng nói hô to lên:"Bệ hạ chớ hoảng sợ, là ta, là ta!""Là Tạ ái khanh sao?"Quốc Chủ Bạch Lộc nghe được âm thanh, hết nhìn đông tới nhìn tây:"Ngươi làm sao lại từ trên trời rơi xuống, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy?""Bệ hạ, ta dẫn theo một vị tiền bối đến đây dự tiệc!"Bên dưới đình đài, Tạ Mậu Thực sắc mặt trắng bệch, trong bụng cồn cào như dời sông lấp biển, giờ mới hiểu được mới vừa rồi vì sao Chu Anh Tài phải che miệng, nhẫn nại một phen mới không còn muốn nôn ra.
Kỳ thực hắn thân là tu sĩ Trúc Cơ, hắn đã có thể cưỡi gió mà đi, nhưng độ cao cùng lắm chỉ có ba tới năm trượng, chỉ có thể đi đi tối đa bảy, tám dặm nên chưa từng cảm nhận được cảm giác bay cao hóng gió tới bực này.
Lại nhìn sang Lý Thanh Sơn bên cạnh, đứng yên ở trên mặt nước với sóng lớn mãnh liệt, đối với tu vi của hắn lại càng thêm không nửa điểm hoài nghi, nếu không phải là tu sĩ Nguyên Anh, sao có thể có uy lực như thế được?"Ồ! Tiền bối, là cái dạng tiền bối gì?"Quốc Chủ Bạch Lộc biết hết sức rõ ràng về trình độ tu vi của Tạ Mậu Thực, nghe thấy hai chữ "Tiền bối", lập tức tràn đầy hứng thú.
Vội vã chỉnh lại quần áo mũ miện một chút, ngồi vững vàng ở trên ghế rồng, thể hiện ra đầy đủ sự uy nghiêm của một quốc chủ.
"Là một vị Đại tu sĩ cấp độ nguyên anh!""Ngươi nói thật chứ?"Hai mắt Quốc Chủ Bạch Lộc sáng lên, không để ý đến yến tiệc đang hỗn loạn khắp nơi, vội vã chạy tới một bên đình đài, vịn lan can hướng xuống phía dưới nhìn xung quanh, hắn quả thật nói không sai, khi ánh nhìn của hắn chạm vào một đôi mắt không khác nào ngọc bích xanh của Lý Thanh Sơn, thật giống như bị một loại sức mạnh vô hình làm cho sợ hãi, nhất thời nói không ra được lời nào.