Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2291 - Chương 2303: Không Rõ Lai Lịch

Chương 2303: Không Rõ Lai Lịch

Đầu tiên bốn người họ cân nhắc rồi chọn ra một người, đặt từng bó lớn Thanh Ngọc bài xuống, mỗi một bó thẻ bài đều đại diện cho một lượng lớn tài nguyên.

So ra thì số thẻ Nguyên Từ thiết khi tất cả những người tu hành vượt qua khảo hạch, đi ra khỏi Từ Nguyên Sơn trả về cũng chỉ được coi là con số lẻ.

Số tiền cược lớn như vậy khiến Nguyễn Dao Trúc cũng là đệ tử chân truyền tim đập thình thịch, không hiểu vì sao những nam nhân này lại làm như vậy.

Khi công bố số lượng người được đặt cược thì có tổng cộng năm ứng cử viên, tất nhiên bốn người bọn họ lựa chọn một người khác nhau.

Ba người còn lại không hẹn mà nhìn vào cái tên do Nhạc Thiên chọn ra.

Họ nhíu mày, nghi ngờ không biết mình có tính toán sai điều gì không.

Nguyễn Dao Trúc kinh ngạc nói:“Lý Thanh Sơn!”Rồi nghi ngờ hỏi:“Tại sao lại là hắn?”Đây cũng là điều mà ba người còn lại muốn hỏi.

Nhạc Thiên mỉm cười rồi nói:“Một tên tiểu tử không rõ lai lịch mà thôi, các ngươi không biết à? Ta thích nhất là một con hắc mã phải không?”Nhâm Ngao Du nói:“Bớt ra vẻ đi, mau giải thích xem tên Lý Thanh Sơn này có gì đáng để ngươi xem trọng?”Nếu đoán theo lẽ thường thì Lý Thanh Sơn chính là người khó chiến thắng nhất.

Ngay cả nữ tu không được đánh cược cũng có phần thắng lớn hơn Lý Thanh Sơn.

Người thắng trận cuối cùng chính là người mạnh nhất, ác nghiệt nhất và xảo quyệt nhất.

Nhạc Thiên nhe răng cười:“Vì hắn ác nhất!”Nguyễn Dao Trúc cau mày phản bác:“Sao hắn lại ác nhất được?”Nhạc Thiên dùng hai ngón tay chỉ vào cặp mắt của mình:“Loại người có thể đặt tính mạng của bản thân lên bàn cược không chút do dự ấy ta nhìn cái là biết! Ôi chao, người tu hành bây giờ ấy à ngày càng ít loại người như hắn, ai cũng rụt rè sợ hãi, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau.

Lần này ta may mắn, chỉ cần có người như hắn thì làm chuyện gì cũng được.

Dù hắn có đại khai sát giới bên trong đó ta cũng không thấy kỳ lạ!”Nguyễn Dao Trúc kiên định nói:“Ngươi nói sai rồi, hắn không phải là loại người như ngươi nói.

”“Ồ? Ngươi quen hắn sao?”Nguyễn Dao Trúc nói:“Cách đây không lâu từng có duyên gặp một lần, ta là người cho hắn mượn Thanh Ngọc bài tham gia khảo hạch.

Ta hiểu cách làm người của hắn, hắn sẽ không bao giờ vì tư lợi của bản thân mà cướp đoạt đồ của người khác đâu.

”Bì Dương Thu thở dài:“Vốn là tặng mới phải! Chỉ có ngươi mới có thể làm chuyện như vậy, nếu ta mà không hiểu tính tình của sư muội thì ta chắc chắn sẽ nghi ngờ ngươi có ý với tên tiểu tử đó đấy!”Nhâm Ngao Du bật cười:“Vậy sẽ khiến sư huynh của ta phải đau lòng rồi, thế nào, Nhạc sư đệ, lần này ngươi có bị lật thuyền trong mương không đây.

”Nhạc Thiên sờ đôi môi mỏng, nụ cười sắc bén như lưỡi dao lam:“Nguyễn sư muội, vậy ngươi có dám đặt tiền cược cho lựa chọn của mình không?”Nguyễn Dao Trúc lắc đầu:“Ta chỉ biết hắn không phải kẻ ác như ngươi nói, không biết hắn có thể trở thành người đứng đầu hay không.

”“Vậy thì không cược hắn đứng đầu, chỉ đánh cược thiện ác! Nếu ngươi thắng thì tất cả Thanh Ngọc bài của ta trong ván này đều thuộc về ngươi.

Còn nếu ta thắng thì ngươi sẽ mất một phần giống của ta.

”Nguyễn Dao Trúc nói:“Ta không đánh bạc!”Bì Dương Thu bật cười:“Nhạc sư đệ xảo quyệt thật đấy, ngươi có thua cũng không chịu thiệt thòi gì.

”Nhâm Dao Du lạnh nhạt nói:“Nói như thể ngươi đã thắng vậy, không đặt chúng ta vào mắt à.

”Lãnh Uyên vứt một thẻ Thanh Ngọc bài ra:“Thắng là của Nguyễn sư muội, thua thì ta chịu!”“Thú vị, ta đặt một chân.

”“Ta nữa!”Thoáng cái tiền cược đã tăng thêm một phần, giá trị đủ để khiến Nhân Tiên động lòng.

Nguyễn Dao Trúc luống cuống nói:“Các ngươi.

Ta không đánh cược…”Cửu sắc lộc đột nhiên nói:“Dao Trúc, chúng ta đánh cược đi, không lẽ ngươi không tin tưởng Lý Thanh Sơn sao? Ta tin hắn chắc chắn không phải kẻ ác, có lẽ cả đời này hắn còn chưa giết một con kiến bao giờ.

Vậy nên hắn chắc chắn sẽ không cướp đoạt đồ của người khác.

”Ha ha, nhiều người thích tiêu tiền như rác, không đánh cược vì không đánh cược, ta mà thắng thì kiếm lớn! Tiểu tử thối, nếu ngươi dám để nãi nãi thua thì nãi nãi không tha cho ngươi.

Nhạc Thiên cười híp mắt:“Các ngươi đúng là chỉ muốn làm thịt ta mà thôi! Có biết trong lúc đánh cược, thất bại thường tới từ hy vọng sai lầm hay không.

Thôi được rồi, Nhạc Thiên ta không bao giờ không dám đánh cược cả, ván này ta nhận!”Bì Dương Thu nói:“Nhưng đứng đầu thì dễ phân biệt rồi, còn thiện ác phân biệt thế nào?”“Các ngươi vẫn không hiểu ta sao? Nếu ta đã dám bắt đầu thì tất cả đảm bảo! Tinh túy của ván cược chính là quá trình, nếu cứ đứng đây chờ thì chẳng còn gì thú vị cả.

Bình Luận (0)
Comment