Chương 23: Đường giang hồ còn xa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 23: Đường giang hồ còn xa
Theo đoàn nhiệt khí tràn vào trong thân thể, một tia khí tức cũng sinh động hẳn lên, lưu chuyển ở trên miệng vết thương, mơ hồ truyền đến cảm giác tê ngứa.
Hoàng Bệnh Hổ thả ra mấy tên thợ săn có thân thủ nhanh nhẹn làm thám báo, đoàn người vây quanh xe bò chạy vào sâu trong núi lớn.
Lần đi này liền đi một mạch đến trời tối mịt, vào sâu trong một ngọn núi lớn, bốn phía không thấy một bóng người.
Ở dưới chân núi, Lý Thanh Sơn đã nhìn thấy Lặc Mã trang trong truyền thuyết.
Xung quanh thôn trang cắm đầy tường gỗ cao cao, bốn góc đều có đặt chòi canh, nhìn không giống như là một cái thôn mà giống như là quân doanh. Một người đi tới bên cạnh, sau khi truyền lời, cửa thôn mới được mở ra, thật là không có tùy tiện ra vào như Ngọa Ngưu thôn.
Lý Thanh Sơn là người ngoài duy nhất nên rất hấp dẫn chú ý của mọi người, bề ngoài thì hắn vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại trở nên khẩn trương. Đây chính là đầm rồng hang hổ để cho đại quân phải chùn bước trong truyền thuyết.
Mặc dù Hoàng Bệnh Hổ nhìn như không có ác ý, nhưng vẫn phải cẩn thận ứng đối, tránh cho hồ lý hồ đồ mà mất đi tánh mạng. Thanh cương đao sống dày kia đã bị lấy đi, cho dù là đang còn thì cũng không thể sử dụng vì nó đã bị tổn hại nặng nề sau trận chiến lúc trước.
Hoàng Bệnh Hổ đưa hắn đến ở một gian trống trong tiểu viện, mặc dù không phái người trông coi, nhưng cũng dặn dò hắn không nên đi loạn, sau đó liền vội vã rời đi.
Trong lầu ở trung tâm của thôn, mấy ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống, đám thợ săn cực kỳ có uy tín trong Lặc Mã Ttrang, đang vây quanh một cái bàn tròn thương nghị:
- Vì chuyện hái sâm, oán hận giữa Sâm Vương trang cùng chúng ta chất chứa đã lâu, trong thôn trang thường có người mất tích một cách kỳ lạ ở trong núi, sợ rằng chính là bọn họ làm. Lần này còn dám lăm le Linh sâm, vừa lúc cho bọn hắn một đao.
Hai cái thôn trang chỉ cách nhau vài ngọn núi, không có phân cách rõ ràng, mấy người hái sâm dựa vào hái sâm mà sống, mà hàng năm đám thợ săn đi lại ở trong núi, vẫn có thể nhận ra nhân sâm, gặp được đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cho nên đã sinh ra rất nhiều tranh cãi, tranh chấp giữa những người miền núi thường thường dùng dao găm để giải quyết, bởi vì cách nhau đủ xa, nên mới không có phát sinh ra trận chém gϊếŧ trên quy mô lớn nào.
Cho đến đoạn thời gian trước, ở giữa hai trang, tại trên đỉnh Bạch Lão gần với phía Lặc Mã trang hơn một chút, một chuyện làm cho người ta không thể buông tha là phát hiện một buội Linh sâm trong truyền thuyết, đã có thể hóa thành hình người, thậm chí còn có khả năng đi lại.
Thiên hạ kỳ trân như vậy đã dẫn phát ra một cuộc chém gϊếŧ. Sau một trận kia, buội Linh sâm kia cũng đã đi vô ảnh vô tung, nhưng có lẽ vẫn còn ở trên đỉnh Bạch Lão. Nhân mã hai trang cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ mà lục soát núi trên quy mô lớn, nhưng cũng đang làm chuẩn bị.
- Đầu lĩnh, chuyện lần này không thể tiết lộ ra ngoài, hay là nên xử trí tên tiểu tử kia đi thôi!
- Tiểu tử kia có thân thủ không tệ, tính tình cũng hợp với khẩu vị của ta, gϊếŧ đi thì có chút đáng tiếc, ta đang muốn giữ hắn ở lại trong trang, tăng thêm một phần lực cho thôn trang."
- Nhưng mà hắn vẫn là người ngoài.
- Không cần nói nữa, ta sẽ kiểm tra thật kỹ! Nếu hắn không đủ tư cách, Hoàng mỗ cũng sẽ không nương tay.
Hoàng Bệnh Hổ nói một cách chắc chắn, ngay sau đó lại ho khan một trận.
Trong phòng nhỏ tối om, Tiểu An chui ra từ trong Hòe Mộc bài, ân cần nhìn Lý Thanh Sơn, vươn tay đυ.ng đυ.ng vào vết thương đã kết vảy trên người hắn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Không cần lo lắng, ta không sao, tạm thời không có chuyện gì!
Mặc dù nhìn ra được Hoàng Bệnh Hổ thưởng thức hắn, nhưng loại cảm giác giao tánh mạng trong tay người khác thật sự là không dễ chịu. Mà muốn đem vận mệnh của mình nắm trong tay, chỉ có cách là trở nên mạnh hơn mà thôi.
Hắn lập tức dựa theo chỉ điểm của Thanh Ngưu dùng nhân sâm cùng nhân sâm pha thành rượu thuốc, nhân sâm vừa tan trong rượu, hắn nhìn thành quả của mình liền cảm thấy vui mừng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Thanh Sơn dậy thật sớm, tập luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, chợt thấy kình phong từ phía sau đánh tới, phảng phất một con mãnh hổ lao về phía hắn.
Lý Thanh Sơn xoay người đánh lại một quyền, nhưng lại đánh vào không khí. Hoàng Bệnh Hổ lướt quacánh tay hắn, tay phải co lại như trảo, chụp vào cổ họng của hắn.
“Hắn muốn gϊếŧ ta diệt khẩu?!”Lý Thanh Sơn nghĩ vậy, nhưng mà không tránh không né, ngược lại nghênh đón tựa như muốn đưa mình vào trong tay người khác, đồng thời hai cánh tay mở ra, giống như gấu bự ôm cây, đánh ra toàn lực của bản thân.
Hắn tu luyện chính là Đại Lực Thần Thông chứ không phải là võ học nhân gian, cho dù không có luyện thành một ngưu lực, nhưng sức mạnh của một cái ôm này cũng không phải thân thể huyết nhục có thể chịu được.
Hoàng Bệnh Hổ bỗng nhiên thu trảo, lui thân xoay về phía sau lưng của hắn.
Lý Thanh Sơn kêu “Không tốt”, đang muốn điều chỉnh thân hình, nhưng cảm giác Hoàng Bệnh Hổ không có xuất thủ nữa, chẳng qua là tán dương mà nhìn hắn.
Một trảo lúc nãy, nếu hắn lui về phía sau mà nói, sức mạnh một chiêu kia hoàn toàn phát ra đi ra ngoài, nhất định có thể xé rách cổ họng của hắn một cách dễ dàng. Nhưng hắn không lùi mà tiến tới, liền ngăn chặn được uy lực một chiêu kia, đồng thời dùng chiêu số liều mạng, chẳng những có thể đủ tùy cơ ứng biến mà lại rất có dũng khí.
- Là ta thua.
Lý Thanh Sơn sờ sờ cổ, phía trên có năm vết máu, thân thủ Hoàng Bệnh Hổ tương đối cao, ngay cả lúc hắn không có bị thương thì mình cũng hoàn toàn không phải là đối thủ.
- Võ nghệ của cậu là học được từ nơi nào?
Hoàng Bệnh Hổ hỏi, trừ dũng khí và ứng biến, võ nghệ Lý Thanh Sơn cũng không tầm thường, phản ứng của người bình thường cho dù rất nhanh nhưng cũng không kịp hồi khí. Hơn nữa, mới vừa rồi năm ngón tay của y vừa chạm được cổ Lý Thanh Sơn, phảng phất đâm vào trên da trâu cứng cỏi mà không phải là chỗ yếu hại mềm mại vậy.
Lý Thanh Sơn tất nhiên không thể nói là do trâu dạy, nếu không sợ là sẽ làm cho người ta nghĩ thành kẻ ngu. Hắn liền nói là mấy năm trước gặp được một cao nhân, thấy tính tình hắn chất phác nên đã dạy ấy chiêu, nhưng đã dặn là không thể tiết lộ dung mạo và thân phận.
- Mấy năm trước?!
Hoàng Bệnh Hổ trừng mắt cứng lưỡi, Lý Thanh Sơn không chịu nói ra sư thừa thật cũng không làm cho y quá ngoài ý muốn, nhưng nguyên bản y nghĩ là Lý Thanh Sơn tập võ từ nhỏ, muốn y ở lại bên trong Lặc Mã trang thì mấu chốt là phải hỏi ra sư thừa của hắn.
- Tại sao?
Lý Thanh Sơn không hiểu mà hỏi.
- Cậu không phải là luyện võ từ nhỏ?
- Chỉ dùng mấy năm liền có thể dạy cho cậu đến trình độ như vậy, quả nhiên là không thể tin nổi, xem ra vị cao nhân kia thật là một cao nhân.
Trong lòng Lý Thanh Sơn đổ mồ hôi, còn may hắn thuận miệng nói là mấy năm trước, cũng không nói là một tháng trước, nếu không có lẽ tên Hoàng Bệnh Hổ này sẽ bị hù chết.
Đồng thời hắn cũng càng hiểu được, thần thông cùng võ công phàm trần là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau. Hiện tại hắn không phải là đối thủ của Hoàng Bệnh Hổ, chỉ là bởi vì hắn mới luyện không đến hai tháng, mà đối phương lại phải hao tốn hai ba mươi năm tu luyện gian khổ.
- Không biết lần này liệp đầu đến đây là có chuyện gì?
- Tiểu tử, cậu có nguyện ý ở lại Lặc Mã trang này không?
Tuy là hỏi thăm, nhưng lại như kiểu làm cho người ta không thể cự tuyệt.
- Có!
Lý Thanh Sơn đồng ý rất sảng khoái, ngược lại Hoàng Bệnh Hổ ngây ngẩn cả người:
- Cậu không có nửa điểm lưu luyến đối với quê hương sao?
- Nếu ta không đồng ý, liệp đầu có thể để ta bình yên rời đi sao?
Lý Thanh Sơn thản nhiên nói:
- Hơn nữa, ta từng nghe qua một câu.
- Nói cái gì?
- Người ở nơi nào thì chỗ đó chính là quê hương. Ngọa Ngưu thôn cũng tốt, Lặc Mã trang cũng được, ta cũng không thấy có cái gì khác nhau, có lẽ ở chỗ này còn có thể học chút ít thuật săn bắn. Nói như vậy, liệp đầu cũng hiểu được? Chí hướng của ta cũng không ở trong phiến núi rừng này.
- Bằng vào võ công bất nhập lưu của cậu, muốn lăn lộn giang hồ, đó chỉ là một cái tử lộ mà thôi, nếu không thì làm tôm tép lót đường cho những đệ tử danh môn đại phái đó, làm sao có thể tự tại so với ở trong núi rừng?
- Ồ? Chẳng lẽ bằng thân thủ của liệp đầu cũng không đủ sao?
Lý Thanh Sơn có chút ngoài ý muốn, danh khí của Hoàng Bệnh Hổ tại trong mười dặm tám thôn này đáng được xưng là thanh danh hiển hách.
- Không sợ cậu chê cười, tài bắn cung của ta coi như là khá lắm rồi, đã từng tạo nên chút danh tiếng, nhưng so với vô số cao thủ trên giang hồ, cho dù cậu luyện công mấy chục năm, gặp một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu nhưng lại gϊếŧ cậu giống như gϊếŧ chó vậy. Ta bị thua thiệt nhiều, có thể còn sống trở lại đã là chuyện may mắn rồi.
Lý Thanh Sơn nhếch miệng, chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy hướng tới.