Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2312 - Chương 2324: Ta Không Muốn Thắng Ngươi

Chương 2324: Ta Không Muốn Thắng Ngươi

Hai huynh đệ, một người vung quải trượng, một kẻ múa quạt; khói lửa cuồn cuộn bùng lên, cuồng phong gào thét, gió hỗ trợ thế lửa, lửa cho gió thêm uy lực, lặp lại chiêu cũ, hóa thành một vòng xoáy rồng lửa xoắn về phía lão đạo sĩ cơ bắp.

Lão đạo sĩ cơ bắp đứng giữa hang động rộng lớn, không bị chặn ở lối đi hẹp như Lý Thanh Sơn, có khoảng trống rất lớn để né tránh, còn có rất nhiều trụ đá có thể nấp đằng sau, nhưng hắn lại nhớ tới cảnh tượng mình mới chứng kiến: Lý Thanh Sơn lao ra biển lửa mà không hề thương tổn mảy may, thì đinh ninh rằng ở trong Nguyên Từ sơn này, uy lực của pháp thuật chắc chắn bị suy yếu đi rất nhiều.

Dựa vào sức lực mạnh mẽ của thân thể hắn lúc này, tuyệt đối không thua kém Lý Thanh Sơn, chuyện mà Lý Thanh Sơn làm được thì không lý nào mình làm không được, chỉ gần tới gần người thì chẳng lẽ hai huynh đệ này còn không phải bị hắn mặc sức giày vò ư? Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, nín thở rồi nhảy vào biển lửa không chút do dự!Hai huynh đệ thầm cả kinh, cũng nhớ lại một màn tương tự, trong lòng cũng hơi bồn chồn, chỉ sợ lại bị người xông tới ấn xuống đánh một trận nữa.

Đang lo lắng thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão đạo sĩ cơ bắp.

Lão đạo sĩ cơ bắp bị đốt cho lăn lê bò toài, cả đạo bào chật ních lẫn lông tóc toàn thân đều bị đốt trụi không còn một mảnh.

Cuồng phong như vô số lưỡi dao sắc bén cắt xé như lăng trì.

Không, còn thê thảm hơn lăng trì nữa.

Mặc dù có thể nói thể phách của hắn mạnh mẽ thật, nhưng hiển nhiên không có huyết mạch của Phượng hoàng, Hổ ma các loại, càng không có loại sức lực và ý chí có thể chịu đựng được cực hình mà xông qua biển lửa kia.

Lý Thanh Sơn mở mắt nhìn thoáng qua:"Đến trong đầu cũng mọc cơ bắp luôn à? Có phải là ta chịu được thì ngươi cũng chịu được đâu?"Hai huynh đệ lập tức yên tâm, càng ra sức thúc giục gió và lửa, ngưng tụ thành một con hỏa xà bay múa điên cuồng, cuốn chặt lấy lão đạo sĩ cơ bắp, không có hắn một chút cơ hội thoát thân nào.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng tàn nhẫn, hoàn toàn là biểu hiện đã phát tiết được sự phẫn nộ và oán hận trong lòng.

Ngay cả mấy vị đệ tử chân truyền cũng không ngờ tới, vốn dĩ còn tưởng là một cuộc tranh đấu liều mạng, kết quả lại kết thúc bằng một cách buồn cười như thế.

Thấy mình sắp thắng cược, Nhạc Thiên ngửa mặt cười to:"Lãnh sư đệ.

Ta không thể không bái phục ngươi có mắt nhìn rất chuẩn, lão đạo sĩ này cũng là loại người hung ác, tiếc là đầu óc không tốt lắm, chung quy vẫn là lá bài tẩy của ta thông minh hơn chút!"Sắc mặt Lãnh Uyên dường như càng lạnh thêm một phần, vốn dĩ bằng vào công pháp Đoạt Tinh Hóa Khí Tàng Thai Công của lão đạo sĩ này, chỉ cần đứng ở xa xa ném đá thôi cũng có thể dễ dàng thắng hai huynh đệ này, hơn nữa chưa chắc đã không phải đối thủ của Lý Thanh Sơn kia.

Không ngờ hắn lại ngu xuẩn đến mức dùng thân thể máu thịt không có chân khí hộ thể ra để chống lại pháp thuật do hai đại tu sĩ Nguyên Anh thi triển, đúng là ngu không ai bằng.

Bì Dương Thu nói:"Nhạc sư huynh.

Chúc mừng ngươi, cuối cùng đã thắng một ván.

"Nụ cười của Nhạc Thiên hơi thu lại:"Dù sao ta cũng không thua.

Thật không ngờ lần này Nguyễn sư muội lại là người thắng lớn nhất, quả nhiên là cờ bạc đãi tay mới mà!"Nguyễn Dao Trúc nghiêm mặt nói:"Nhạc sư huynh, ta không muốn thắng ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lòng người không xấu như ngươi tưởng tượng mà thôi.

"Nhạc Thiên giơ tay đầu hàng:"Được rồi, được rồi.

Được làm vua thua làm giặc, người thắng nói cái gì cũng đúng.

"Hai huynh đệ đốt cho "lão đạo sĩ cơ bắp" kia cháy đen thui, sống dở chết dở, bắp thịt toàn thân đều mềm oặt ra, trong hang động tràn ngập mùi thịt nướng khét lẹt.

Lý Thanh Sơn nói:"Được rồi, tha cho hắn một mạng đi.

Nguyên Từ thiết trên người hắn là của các ngươi hết.

"Hai huynh đệ sáng mắt lên, luôn miệng cảm ơn.

Công tử mặt trắng hỏi với ý thăm dò:"Đạo hữu, Địa Sát Nguyên Từ Trận này hiếm có, chẳng bằng hai huynh đệ bọn ta lại canh giữ thêm một lát, nguyện dâng lên một nửa thu hoạch cho đạo hữu.

"Lý Thanh Sơn khẽ quét mắt nhìn hắn một cái:"Vì sao ta phải phân cho các ngươi một nửa?"Công tử mặt trắng ngượng ngùng đáp:"Nói có lý, nói có lý.

"Đúng lúc này, Tô Đồng tiến lên, hết lời ca ngợi:"Đạo hữu hữu dũng hưu mưu, tu vi cao, khó trách không sợ gian nan, tiểu nữ vô cùng bái phục!"Lý Thanh Sơn đáp:"Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc đến.

""Đối với đạo hữu mà nói đấy có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng là chuyện lớn liên quan đến tính mạng!"Tô Đồng hướng về phía sau lưng vung tay lên, đa số các tu sĩ còn đang đắm chìm trong cảnh tượng thê thảm người sống bị hỏa thiêu kia lúc này mới phục hồi tinh thần, nhao nhao nói lời cảm tạ với Lý Thanh Sơn, cẩn thận rón rén vượt qua hình người cháy đen kia.

Bình Luận (0)
Comment