Nếu như là một vị tu sĩ Nguyên Anh tầm thường bị một vị yêu tiên cảnh cáo như vậy, chỉ sợ là liền lập tức muốn chạy mất dép, cũng không bao giờ dám quay đầu lại nhìn một lần nữa.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại lớn tiếng cười nhạo nói:"Không hổ là người của bộ tộc linh quy, thực sự là một kẻ nhát gan sợ phiền phức!"Quy Hải Linh Tôn cũng càng không hề tỏ ra chút nào giận dữ, dùng loại ánh mắt thâm thúy, lãnh đạm kia nhìn kỹ hắn, như là đối mặt với toàn bộ quy khư, so với bất kỳ loại khí thế nào khác thì càng thêm khủng bố.
Lý Thanh Sơn thu lại nụ cười:"Ta có thể rời đi, nhưng ta có một vấn đề, hi vọng tiền bối có thể thành thật trả lời.
"Quy Hải Linh Tôn nói:"Ngươi hỏi đi!"Lý Thanh Sơn tiến lên một bước, đón cái ánh mắt vắng lặng như vực sâu kia, hỏi thẳng:"Vì sao ngươi không giết ta?"Quy Hải Linh Tôn im lặng một lúc:"Chính là như lời ngươi vừa nói, người của bộ tộc linh quy đều là hạng người nhát gan sợ phiền phức.
"Tu vi có chênh lệch lớn như thế, còn không hiểu rõ được mệnh của hắn, chỉ có thể nói có rất nhiều nhân tố nằm ngoài tầm kiểm soát đang quấy phá, còn nương theo bóng tối tai họa , trong này ý vị thực sự là sâu xa vô cùng.
Chỉ là một cái tu sĩ Nguyên Anh, chính là liều mạng đến mức không cần tính mạng, thì lại dựa vào cái gì mà khiến cho hắn cảm nhận được đến tai họa ngập trời như thế.
Lý Thanh Sơn nói:"Vậy ngươi liền không sợ ta giết ngươi sao?""Hả?"Con ngươi vắng lặng của Quy Hải Linh Tôn cũng có một chút thay đổi, chuyện này quả thật giống như là giun dế đang khiêu khích Ác Long, là một trò đùa không hề có đạo lý.
Nét mặt của Lý Thanh Sơn không hề có một chút ý tứ khiêu khích, trái lại trở nên bình tĩnh mà lạnh lùng, giống hệt ánh mắt của Quy Hải Linh Tôn như đúc, dòng máu linh quy ở trong cơ thể hắn yên lặng chảy xuôi:"Đây cũng không phải là ta ngu xuẩn mà nói ra lời uy hiếp, bằng trí tuệ của ngươi chắc chắn là có thể nhìn ra ta là dạng người như thế nào, ta đã nhọc nhằn khổ sở đi tới Vạn Tượng tông tu hành, lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa một cách không hề lịch sự như thế, trong lòng sao có thể không có oán hận? Tương lai nếu như có một ngày có thể hoàn thành ý chí Lăng Vân kia, vậy tiền bối tính là sẽ tự xử như thế nào đây? Ta căn bản vốn là không hề có một chút ác ý nào khi tới Vạn Tượng tông, nhưng hiện tại lại vô duyên vô cớ lại sinh ra ác ý.
Phúc vốn không phải là họa , còn xin tiền bối cân nhắc cẩn thận.
"Lời nói này nói phi thường thẳng thắn, nhưng cũng giống như là một lời uy hiếp trắng trợn, là kiểu nếu như đối phương có ý nghĩ khác với ý nghĩ của hắn thì hắn liền có thể khiến cho kẻ đó vạn kiếp bất phục.
Quy Hải Linh Tôn nhàn nhạt nói:"Không hổ là kẻ có trong người dòng máu bộ tộc ta, biết rõ tính tình của chúng ta, nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói:"Nếu như tiền bối thật sự muốn cự tuyệt ta ở ngoài cửa, không bằng một đao giết ta ngược lại còn sảng khoái hơn, chí ít có thể loại trừ tai họa về sau mà hiện tại ngài có thể thấy được.
"Hai người rõ ràng là giương cung bạt kiếm, một đường tranh sống tranh chết, nhưng lại chỉ như là đang nói về chuyện của một kẻ nào đó bên ngoài không hề liên quan.
"Tai họa về sau có thể nhìn thấy ở hiện tại?"Quy Hải Linh Tôn nói:"Cái tai họa về sau không thể nhận ra kia lại là cái gì đây?""Tiền bối giết ta xong thì liền có thể biết được rồi.
"Nếu như thay đổi thành một nhân tiên khác ở đây, Lý Thanh Sơn chắc chắn sẽ không nói như thế, không biết trước được tính tình của đối phương, họ có thể là sẽ giết chết hắn, hoặc là dùng những thủ đoạn khác đánh tan hồn phách.
Nhưng mà hắn là người mang dòng máu linh quy trên người, hắn liền đoán chắc được tính tình bình tĩnh, cẩn thận của người trong bộ tộc linh quy.
Vị Quy Hải Linh Tôn chỉ cần có một chút sợ hãi, thì liền nói cái gì đi nữa cũng sẽ không giết hắn.
Một lần đánh cược này nhìn như có vẻ cực kỳ hung hiểm, nhưng lại là một lần đánh cược phi thường đáng giá, thậm chí có thể nói là hắn có niềm tin rất lớn là nhất định có thể giành chiến thắng, kết quả xấu nhất đơn giản là quay về tình trạng ban đầu, bị đuổi ra khỏi Vạn Tượng tông mà thôi, hắn cũng không phải là chỉ dựa vào vận may mà có thể đi tới được ngày hôm nay.
Quy Hải Linh Tôn nói:"Vậy ngươi lại có ý kiến cao minh gì?""Trồng hoa hơn trồng gai, tích oán không bằng ban ân.
Lý Thanh Sơn ta tuyệt đối không phải loại người không biết ân đền oán trả, dù cho có gây nên cái tai họa gì, cũng sẽ một mình gánh chịu, không có quan hệ gì với Vạn Tượng tông.
Nói không chắc được biết đâu sẽ có một ngày, Vạn Tượng tông ngược lại có thể lại cần ta đến giúp đỡ.
Dù cho chỉ là vì xu cát tị hung, phòng ngừa tai họa , sao không đem ta thả ngay dưới mắt, nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Nếu như sẽ có một ngày ta làm việc gì nguy hại đến Vạn Tượng tông, tiền bối cảm thấy giết ta so với giữ ta lại sẽ tốt hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.