Lý Thanh Sơn tự biết không phải là dựa vào cuốn sách kể lại chuyện của bạch Viên đại Vương mà vốn dĩ là nó dựa vào những thứ võ thuật, kiếm hiệp cấp thấp ngổn ngang kia là có thể thu hút người đọc như hắn.
Nhưng vốn dĩ ở bên trong tiểu thiên thế giới kia không có mấy người có thể hiểu rõ và bình luận về nội dung trong đó, nên bị đánh giá như vậy, cũng có một chút không vui.
Chính vào lúc này, huy hiệu trước ngực hắn lại hơi sáng lên, vài miếng Hắc Mộc Bài được ném lại đây.
Hắn cầm ở trong tay, hơi kinh ngạc nhìn sang phía Quy Hải Linh Tôn.
Quy Hải Linh Tôn nhàn nhạt nói:"Nhưng đúng là cũng có một chút thú vị.
Muốn khiến cho thiên hạ hòa bình, người người bình đẳng, hơi có chút nhân từ và khí phách.
Tốt xấu gì cũng có chút ý nghĩa, có thể đổi được vài miếng Hắc Mộc Bài cùng với mấy điểm cống hiến, được rồi, quyển sách này ta nhận lấy.
"Tuy rằng khá giống đuổi ăn mày, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn là hết sức vui mừng:"Đa tạ tiền bối!"Tốt xấu gì thì đây cũng là "Con ruột" của hắn, hắn đã bỏ vào rất nhiều tâm huyết, có thể bán được dù sao cũng tốt hơn không đáng giá một đồng tiền.
Hơn nữa đây cũng không chỉ là vài miếng Hắc Mộc Bài cùng mấy điểm cống hiến, mà là khởi đầu để mở ra một cánh cửa lớn.
Quy Hải Linh Tôn đang muốn rời đi, Lý Thanh Sơn lại nói:"Tiền bối chớ đi, ta chỗ này còn nữa!""Hả?"Lý Thanh Sơn lần thứ hai cống hiến, tất nhiên là đã không phải là những cuốn sách do chính hắn viết.
Trong Ngũ Châu thế giới, thần linh giáng lâm, sưu tầm hết toàn bộ tiểu thuyết trong thiên hạ.
Từ xưa tới nay ở Cửu Châu liền có trăm nghề thịnh hành, tiểu thuyết gia tuy rằng không phải là một nghề thịnh vượng lắm, nhưng cũng đã có nguồn gốc từ xa xưa, trải qua một khoảng thời gian dài chắt lọc, cũng lưu lại không ít những tác phẩm tiểu thuyết kinh điển.
Trong lúc Lý Thanh Sơn đang cùng nói chuyện với Quy Hải Linh Tôn, thì cũng liền dựa vào ý muốn của thần linh trong thế giới này, đem những sách này sưu tầm tới, đi qua bản tôn của hắn mà ghi vào trong ngọc bội.
Ngũ Châu thế giới cách trở với nhân gian bằng một biên giới vô hình, chỉ có dùng Ba Thiên Đằng mới có thể nối thông lẫn nhau, bằng không liền một hạt hạt cát cũng đừng nghĩ là có thể mang tới, nhưng mà bản tôn cùng với phân thân ảnh trong lúc đó là có thể dùng chung tri thức và ký ức, mà như vậy cũng là đủ lắm rồi.
"Hừm, một quyển này đúng là có chút thú vị hơn, ngôn từ cũng lưu loát hoa mỹ hơn rất nhiều.
"Quy Hải Linh Tôn khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng, thậm chí tốc độ xem cũng có chút chậm lại, có mấy phần ý vị hưởng thụ và thưởng thức, nhưng mà cũng là có thể đọc xong ngay lập tức.
Huy hiệu trước ngực Lý Thanh Sơn lại là sáng lên, lần này thu hoạch được vài miếng Thanh Đồng Bài, cũng không thể nói là quá quý giá, nhưng cũng là một cái bắt đầu phi thường hài lòng, hắn đã mơ hồ thấy được hình ảnh Nhạc Thiên xui xẻo kia bị thua trận như thế nào, lập tức lại dâng lên thêm một quyển sách nữa.
Quy Hải Linh Tôn liếc nhìn hắn một cái, khá là hứng thú, thẳng thắn trực tiếp đưa cho Lý Thanh Sơn một chiếc thẻ ngọc, để hắn tiếp tục ghi vào, không làm gián đoạn việc đọc liên tục của mình.
Kỳ thực hắn bình thường rất ít có thể có được cơ hội như vậy, có thể liên tục không ngừng đọc được nhiều tiểu thuyết chất lượng như vậy.
Bởi vì ánh mắt của hắn khá cao, tiểu thuyết mà môn đồ đệ tử thu thập bình thường rất khó lọt vào mắt hắn, khen thưởng cũng là không thể nói là cao.
Mà những Thị Giả, thị giả, tạp dịch kia, tuy rằng khá là coi trọng phần khen thưởng này, nhưng ngay cả tư cách tiến vào thiên tư bọn họ cũng đều không có, tuy rằng cũng có thể thông qua tập thư ty hiến đến một ít sách, nhưng phạm vi hoạt động của bọn họ đều rất hẹp, sách có thể sưu tầm lại càng là có hạn.
Về phần những đệ tử nhập môn, nhập thất thì lại thường thường không đem điểm khen thưởng ấy để vào trong mắt, có thời gian rảnh rỗi như thế còn không bằng đi làm chuyện khác, có thể nhiều hơn thu hoạch điểm cống hiến và thẻ bài, còn đệ tử chân truyền thì càng không cần phải nói đến.
Ngoài bởi vì các nguyên nhân này ra thì còn có việc hắn đọc sách thực sự là quá nhanh, nên thường thường chỉ thể đọc tới đọc lui một ít sách cũ.
Trong lòng hắn rõ ràng, những cuốn sách này tuyệt đối không phải là do Lý Thanh Sơn viết, trong thời gian ngắn đại khái cũng có thể đoán ra Lý Thanh Sơn là từ một thế giới nào đó mang đến, những tiểu thuyết này bắt nguồn từ sự tích lũy của một thế giới, mới có thể có số lượng cùng chất lượng như vậy.