Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Sói

Chương 233: Sói - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 233: Sói


Trừ khi có thực lực tiềm ẩn như Lý Thanh Sơn mới có thể không đặt loại nguy hiểm này vào mắt, mà...hiệu quả chiến đấu của đám đệ tử Mặc gia này đã thể hiện rõ trên đường đến đây.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cảm thấy hả hê khi người khác gặp bất hạnh, hay mong họ gặp xui tự tìm cái chết. Lòng dạ hắn không hẹp hòi như vậy, Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh cũng rất có tình có nghĩa, hắn chân thành chúc họ lên đường bình an.

Nhưng hắn không phải bảo mẫu, cũng không phải Thánh mẫu, hắn không thẹn với lòng là được, hết tình hết nghĩa rồi. Còn việc khác cứ theo ý trời, giao cho lòng người quyết định vậy!

Trác Trí Bá đi cùng một nhóm Huyền Lang vệ cảm nhận được có hai luồng khí tức trong hai hang động, Lý Thanh Sơn không hề che giấu khí tức của mình.

Cát Kiện nói:

"Thống lĩnh, lần theo bên kia trước ạ?"

Trác Trí Bá nói:

"Gϊếŧ Lý Thanh Sơn rồi tính tiếp. Đám đệ tử Mặc gia kia có thể từ từ xử lý."

Đây là mục đích lớn nhất trong chuyến đi lần này của hắn.

Khi luồng khí tức kia càng lúc càng đến gần, Lý Thanh Sơn chỉ mỉm cười. Hắn dựa vào sức mạnh điều khiển nước của nội đan Linh Quy đạp nước mà đi, lao về phía trước. Hang động trước mặt hắn nhanh chóng lùi lại, có lúc thấp xuống, có lúc rẽ, tưởng như không bao giờ kết thúc, đến những ngã rẽ mới hắn lại chọn những con đường mới mà không chút do dự.

Đột nhiên tiếng nước ầm ầm từ đằng trước truyền đến, Lý Thanh Sơn có cảm giác như mình đã về núi. Trong những ngày tu luyện dưới thác nước, ngày nào hắn cũng nghe thấy âm thanh này, tiếng động càng lúc càng lớn đến mức đinh tai nhức óc, tầm mắt trống rỗng, sóng ngầm hùng vĩ đột nhiên đổ xuống mà không báo trước, tạo thành một thác nước ngầm.

Lý Thanh Sơn nhảy xuống từ độ cao hơn mười mét, đáp xuống một cái bục lộ ra trong màn nước, nhìn xung quanh là một khoảng không gian trống trải. Đây là một hang động ngầm khổng lồ, rộng bằng nửa sân bóng, hắn có thể tự do hóa thân yêu ma, thi triển gân cốt ở đây.

Không phải hắn ngẫu nhiên đến đây, mà nơi này là chiến trường hắn chọn ra từ lúc bọ máy dò đường, và cũng là nghĩa địa của Ưng Lang vệ. Hiện trường trông càng hoàn mỹ hơn bản đồ của bọ máy, hắn hít sâu một hơi rồi liếc nhìn Tiểu An ra hiệu, Tiểu An lập tức ẩn mình vào trong nước.

Hắn không cần đợi quá lâu, luồng sát khí nhanh chóng xông vào động. Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trác Trí Bá và một đám Huyền Lang vệ bay vọt từ thác nước xuống, đáp trước mặt hắn. Sau đó họ nhanh chóng tản ra, vây Lý Thanh Sơn vào giữa.

Trác Trí Bá lạnh lùng nói:

"Cuối cùng cũng bắt được ngươi!"

Lý Thanh Sơn cười nói:

"Không, là ta bắt được ngươi."



Dưới lòng đất sâu thẳm, tiếng thác nước không dứt, sông ngầm cao vυ"t đổ dốc xuống, trong hang động cực lớn có một hồ nước ngầm, giữa lòng hồ nổi lên một hòn đảo nhỏ.

Trác Trí Bá và bảy Huyền Lang vệ vây Lý Thanh Sơn ở giữa đảo, nụ cười trào phúng nở rộ trên khuôn mặt từng người, Cát Kiện nói:

"Chẳng lẽ tiểu tử này bị doạ điên rồi hả!"

"Đừng nhiều lời với hắn làm gì, mau gϊếŧ hắn đi!"

Có Huyền Lang vệ sốt ruột nói.

Tạ Nam Đức nói:

"Đúng vậy, thống lĩnh, chúng ta còn phải đuổi theo đám đệ tử Mặc gia kia."

"Ta tự có suy tính!"

Lúc này, Trác Trí Bá dường như đang tận hưởng cảm giác ấy, hắn giơ tay ra hiệu cho bọn Huyền Lang vệ im lặng rồi nói với Lý Thanh Sơn.
"Bây giờ ngươi có hối hận khi trở thành kẻ thù của ta không? Nếu khi ngươi đến Gia Bình, biết đối nhân xử thế một chút, khách sáo lễ phép một chút, ta cũng không đến mức phải đuổi gϊếŧ ngươi cho bằng được. Nếu bây giờ ngươi chịu quỳ xuống cầu xin, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Cảm giác chiếm ưu thế tuyệt đối khi đối mặt với kẻ thù yếu ớt luôn khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.

Lý Thanh Sơn cúi đầu liếc nhìn hoa văn chìm trên y phục của Huyền Lang, hắn nói:

"Trên đó vẽ sói chứ không phải chó à!"

Thấy bảy tên Huyền Lang vệ phẫn nộ ngút trời, hắn bèn nâng tay lên:

"Đừng tức giận, có làm chó mà uy phong cũng không sao, nhưng ta cứ không ưa đó!"

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Trác Trí Bá, hắn ra chiêu, con dao sắc bén lại được nắm hờ trong lòng bàn tay:
"Trước khi gϊếŧ chết ngươi, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi thành thật trả lời, ta sẽ để ngươi chết nhẹ nhàng hơn…"

"Yên tâm, ngươi không cần hỏi gì cả ta cũng sẽ để ngươi chết nhẹ nhàng."

Lý Thanh Sơn cười gằn ngắt lời, hình như răng nanh trong miệng dài ra một cách lạ thường.

Trác Trí Bá đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí mạnh mẽ và đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể Lý Thanh Sơn, cuồng phong gào thét l*иg lộn quét ngang hang động. Huyền Lang vệ hoảng sợ nâng tay lên, không thể tin được nhìn Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn xé y phục Huyền Lang trên người, bộ ngực cường tráng lộ ra, làn da màu đồng dần trở nên sẫm màu, lóng lánh như màu thép, trong mắt hiện lên hai tia sáng đỏ. Mái tóc đen nhánh của hắn đã hoá đỏ thẫm rũ xuống trước ngực, vẫn đang không ngừng kéo dài xuống dưới, ba thước, năm thước, bảy thước... Nhưng dù thế nào cũng không chạm mặt đất, khí thế của hắn vẫn tiếp tục tuôn trào cho đến khi đạt đến đỉnh điểm.
Bình Luận (0)
Comment