Nguyễn Dao Trúc giận dỗi, lời này của Lý Thanh Sơn quả thực rất có hiềm nghi khinh bạc đùa giỡn, tính tình nàng có tốt thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Nếu không phải ánh mắt của hắn trong veo, không có tà niệm, hắn sẽ bị đuổi ra khỏi Bách Thảo Viên ngay lập tức.
Lý Thanh Sơn bật cười, không thèm để ý.
Hắn đã không còn là Lý Thanh Sơn non nớt, nhìn thấy mỹ nhân là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thật ra hắn cũng không có động tâm gì cả, chỉ là quen đùa giỡn mà thôi.
Bình sinh ‘Thiện trào phúng, hảo miệng tiện’, lúc này dương dương đắc ý, lại càng không biết thu liễm.
Đột nhiên ngực đau nhói, hắn nhảy lên không trung, bị Cửu Sắc Lộc đánh bay ra ngoài.
Lý Thanh Sơn xoay người đứng ở trong hư không, xoa xoa ngực, cũng không hờn giận, hỏi:“Tại sao ngươi đánh ta?”Nào ngờ không đường trốn tránh, quả nhiên nàng đã vượt qua năm lần thiên kiếp.
Cửu Sắc Lộc cũng là kinh ngạc, vốn định giáo huấn hắn một phen, nào ngờ thân thể của hắn vẫn bình thường vô sự, quả là cường tráng, sừng hươu kiêu hãnh giương lên:“Hừ, miệng chó không thể mọc được ngà voi!”Nguyễn Dao Trúc nói:“Lý sư đệ, sau này không được nói năng vô lý như vậy nữa.
”Lý Thanh Sơn sờ sờ đầu:“Biết rồi.
”Nguyễn Dao Trúc không đành lòng trách móc thêm, thầm nghĩ:“Hắn cũng không có tà niệm gì, chỉ là ta suy nghĩ quá nhiều.
”Nàng chỉ vào hắn rồi nói:“Ngươi có nhìn thấy ngọn đồi đó không?”Lý Thanh Sơn gật đầu, ngọn đồi đó cũng không quá cao, nó làm hắn nhớ tới Ngọa Ngưu Cương.
Đúng lúc nó nằm ngay chính giữa Bách Thảo Viên, trên đó không có nhiều hoa cỏ mà chỉ có một cây cao chót vót với những chiếc lá vàng nhạt, tạo thành một tán vàng, thoạt nhìn là một thứ phi thường.
Hắn không khỏi hỏi:“Đó là cây gì?”“Đó là một cây Hoàng Diệp Bồ Đề Thụ, có thể an thần tĩnh khí, khơi dậy cảm hứng, rất có ích cho việc tu hành.
Nơi đó là nơi ta hay nghỉ ngơi, ngươi cũng có thể đến cái cây kia nghỉ ngơi!”Nguyễn Dao Trúc nói tới đây, cũng cảm thấy có chút là lạ.
“Cái này.
Không tốt lắm đâu!”Lý Thanh Sơn cũng không phải là mãng phu.
Nơi đó hình như là khuê phòng, nếu thật sự là trai đơn gái chiếc thì cũng đành, nhưng có rất nhiều tu hành giả làm việc ở khắp mọi nơi trong Bách Thảo Viên này, kể từ khi hắn bước vào đã có nhiều ánh mắt đã đổ dồn vào hắn.
Nguyễn Dao Trúc có ơn với hắn, hắn không muốn làm tổn hại đến danh tiếng của nàng.
Nguyễn Dao Trúc lại giận:“Sao lại không tốt? Chỉ cần có sư huynh đệ tới chơi, ta đều tiếp đãi ở đó.
”Lại cảm thấy giấu đầu hở đuôi:“Ta đi thị sát, ngươi không đến thì thôi!”Nàng cưỡi Cửu Sắc Lộc, bước lên không trung rồi rời đi.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, leo lên ngọn đồi đó, đi tới dưới tán Hoàng Diệp Bồ Đề thụ, thấy thân cây dày được tạo thành từ nhiều thân cây, giống như đại dung thụ.
Dưới tàng cây có một chiếc chiếu trúc, một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một bộ ấm trà.
Chiếu trúc xanh ngọc như mới, màu đỏ nhỏ như táo tàu.
Hoa văn của bộ ấm trà giống như băng nứt, cực kỳ đơn giản và trang nhã.
Bóng cây mỏng manh thực sự đang tỏa ra một màu vàng nhạt, đung đưa theo làn gió, tỏa sáng với hàng ngàn ánh sáng vàng.
Lý Thanh Sơn đi tới dưới gốc cây, lập tức cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, đầu không còn đau nữa, thậm chí thần niệm cũng trở nên sắc bén hơn.
Ngồi khoanh chân một cách cẩu thả.
Hắn cũng không vội vàng tu hành, trước tiên sắp xếp các loại kinh nghiệm sau khi tới Nhân Gian Đạo.
Dần dần cảm thấy buồn ngủ, hắn ngáp mấy cái.
Chợt mỉm cười, cảm giác này đã lâu không gặp, hắn chỉ đơn giản là nằm xuống chiếu trúc mát lạnh, chìm vào cõi mộng.
Nguyễn Dao Trúc đi tuần tra một vòng ở Bách Thảo Viên, xử lý một số việc lặt vặt.
Cảm thấy hơi bất an.
“Ôi, không ngờ hắn đang ngủ.
”Cửu Sắc Lộc quay đầu nhìn Hoàng Diệp Bồ Đề Thụ:“Đầu gỗ ơi đầu gỗ, ngươi dụ sói vào nhà rồi!”Nguyễn Dao Trúc mỉm cười:“Không phải ngươi nói hắn từ nhỏ đã là một người tốt, ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm lên sao?”“Đó mới là nguyên nhân khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ đấy! Hắn có phải là một người tốt hay không không quan trọng.
Nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân, vừa nhìn là biết tiểu tử này là một tay lão luyện, phong lưu lãng tử.
Sau này ngươi phải đề phòng hắn hơn, miễn cho có tình kiếp!”Nguyễn Dao Trúc đỏ mặt:“Ngươi nói cái gì vậy, ta chỉ là không muốn hắn thua Nhạc Thiên sư huynh mà thôi.
Đó là hai ngàn cái Thanh Ngọc Bài, làm sao hắn có thể thua được.
”Cửu Sắc Lộc kêu lên:“Thật là đáng sợ.
Ngươi đã quen biết Nhạc Thiên một ngàn năm, nhưng ngươi chỉ mới quen biết tiểu tử này không đến mười ngày, chẳng lẽ ngươi đã bị hắn mê hoặc? Chẳng lẽ tiểu tử này có dòng máu của Cửu Vĩ Hồ?”Nguyễn Dao Trúc hơi sửng sốt, mọi thứ đều hợp lý như thế, cho nên nàng cũng không suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó.
Có lẽ một phần là vì cảm động trước lòng nhân từ của kỳ lân, cũng có thể là vì nàng không muốn nhìn thấy người tốt rơi vào tuyệt cảnh, cũng có thể là vì hắn muốn đánh cược với Nhạc Thiên chưa bao giờ nghe lời khuyên của nàng trong một ngàn năm qua?