Chỉ là một Cửu Châu nhỏ bé, căn bản không đáng để Lâm Huyền từ bỏ tất cả mọi thứ, còn chưa kể là Tự Long nhất định phải giành được Cửu Châu xem như là địa bàn của chính mình, nên Lâm Huyền cũng không thể chiếm giữ một mình được.
Còn đối với Vạn Tượng tông mà nói, dùng một vị đệ tử chân truyền để đổi lấy một động thiên, cũng hoàn toàn là vô giá trị, huống chi còn là Đại sư huynh của Vạn Tượng tông nữa.
Như vậy thì cũng chỉ có một cách giải thích, tuổi thọ của Lâm Huyền đã cạn kiệt và không thể không vào lại luân hồi.
Nếu Nhạc Thiên có thể đánh cược cùng với Ngưu đầu a bàng, thì dựa vào thân phận tu vi của Lâm Huyền, đương nhiên có thể làm một số thủ đoạn, vì vậy đã tái sinh thành công đến Cửu Châu thế giới, và còn mang đến một cây Ba Thiên Đằng, dù có chuyển thế thành một con chó thì cũng có thể thành tinh một cách nhanh chóng.
Còn về phần tại sao không tái sinh ở nhân gian đạo, nghĩ thôi cũng có một vài nguyên do rồi. Nhân gian đạo quá rộng lớn, không dễ dàng bị tìm ra. Nếu có thể dễ dàng bị phát hiện ra, Vạn Tượng tông có lẽ cũng không phải là không có kẻ địch. Hơn nữa ở trong nhân gian đạo, thực lực của những người tu hành cấp thấp quá yếu, về cơ bản là sự an toàn không được đảm bảo.
Ở thế giới Cửu Châu thì khác, dựa vào thiên tư của Sở Thiên và sự trợ giúp của Ba Thiên Đằng, sẽ rất nhanh chóng có thể dẫn đầu và có sức mạnh cơ bản để tự bảo vệ mình, hơn nữa, chế độ bách gia kinh viện nhìn chung dường như là để thiết kế riêng cho hắn vậy.
Lâm Huyền và Tự Long có mối quan hệ rất thân thiết, Tự Long có thể tu luyện trở thành nhân hoàng nhanh như vậy, có lẽ cũng đã nhận được không ít sự giúp đỡ từ vị "Đại sư huynh" này. Từ khi đó có lẽ Lâm Huyền đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị, dựa vào mối quan hệ này, Tự Long có thể là người tiếp dẫn cho hắn, giúp hắn khôi phục ký ức và tu vi nhanh nhất có thể, để quay trở lại Vạn Tượng tông.
Nhưng đáng tiếc là người tính không bằng trời tính, trí nhớ cùng tu vi của hắn vẫn chưa kịp khôi phục lại, thì đã bị con rắn độc Tiền Dung Chỉ hung ác cắn cho một cái, suýt chút nữa thì mất mạng rồi.
Mặc dù trong cái rủi lại có cái may đã khôi phục được một chút trí nhớ, nhưng thông qua sự việc của Đại Dung Thụ Vương liền có thể biết rằng phần ký ức này chắc chắn là không đầy đủ. Một vị Trúc Cơ tu sĩ bị trọng thương, thần chí căn bản không thể chịu đựng được toàn bộ phần ký ức của vị nhân hoàng này.
Bất cứ là một cuốn thiên thư nào cũng đều chứa đựng một lượng lớn thông tin, hắn vì chuyển thế trùng tu, e là đã chuẩn bị không chỉ có một cuốn thiên thư, hơn nữa với kinh nghiệm về phương diện tu hành không ít, phần trí nhớ để lưu tâm cho các mặt phương diện khác lại càng hạn chế hơn.
Ở trong những tình huống ngoài ý muốn như vậy, ngay cả khi họ tên đều được khôi phục, thì Lâm Huyền này cũng đã không còn là Lâm Huyền đó nữa. Thậm chí ngay cả khí phách đó cũng đều là giả dối, thực chất bên trong vẫn là tên Sở Thiên kia, cuối cùng cũng không qua khỏi được kiếp nạn sinh tử này.
…
Để mà nói thì đây không phải là tin tốt lành gì đối với Lý Thanh Sơn, với hàm ý là mang nhiều biến số hơn mà không có cách nào có thể dự đoán được.
Nếu chỉ là một Tự Long, chỉ cần mệnh đăng không tắt đi, có lẽ mười năm, tám năm không xuất hiện, cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ, đây chính là cách sống của người. Nhưng nếu liên quan đến một vị đại sư huynh của Vạn tượng tông tái sinh và trùng tu, thì sự việc đó sẽ rất khó nói rồi.
Ai mà biết được hắn ở trong Vạn tượng tông có bao nhiêu bằng hữu, có bao nhiêu kẻ thù, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Chân Long động phủ, nói không chừng thì ngay cả hai vị trưởng tộc ở Vạn tượng tông đều sẽ đặc biệt chú ý đến.
"Tiểu An bọn họ vẫn luôn ở lại bên trong Chân Long động phủ, mặc dù có lợi ích đối với tu hành, thế nhưng cũng không an toàn, phải mau chóng đổi địa điểm, dù là có kém hơn một chút."
Lý Thanh Sơn hạ quyết tâm, nhưng cũng cần một đoạn thời gian để Thâm Lam Tiểu Bàn nuốt chửng tân thế giới, lúc này hắn rút Ba Thiên Đằng ra, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ chết.
"Đã lâu như vậy không có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ không trùng hợp như thế chứ!"
Lý Thanh Sơn đè nén tia bất an kia trong lòng, tiếp tục giữ nguyên kế hoạch đi đến "Linh thú viên" thu thập thú để cưỡi. Tuy nhiên, có một vị Mặc gia đại sư đã từng nói rằng:
"Nếu ngươi lo lắng về điều gì đó sẽ xảy ra, vậy thì nó rất có khả năng sẽ xảy ra."
Phía bắc Vạn Tượng thành, mười tám ngàn dặm.
Gió mạnh gào thét, sóng dữ dội như đang tức giận, liên tục đập vào trên vách đá đen cheo leo.
Bạo tuyết bay lượn, nhốn nháo vang động, gào thét lướt qua từ trên vách đá cheo leo.
Một tấm bia màu đen đứng sừng sững trên vách đá, nhìn xuống biển cả đang cuộn trào mãnh liệt, trên mặt khắc bốn đại tự như rồng bay phượng múa:
"Huyền Minh động phủ!"
Nếu có Lý Thanh Sơn ở đây, nhất định có thể nhìn một cái đã nhận ra ngay bốn chữ này và "Chân Long động phủ" là bút tích do cùng một người viết.
Sau tấm bia đá là một ngọn núi cao đến vạn trượng, đâm thẳng vào những đám mây trôi bồng bềnh, như thể là nó nối liền với bầu trời vậy.
Hết chương 2702.