Đang lúc mọi người đang nói rất hăng say, bóng dáng Lý Thanh Sơn bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong đồng ruộng. Nhàn nhã huýt sáo, trên vai gánh theo một cái cuốc. Không nhanh không chậm đi tới, vừa bước tới gần, đã hô lên một tiếng:
"Đều siêng năng làm việc cho ta!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có ai đáp lại, có chút tức giận, có bất bình. Lúc trước ngay cả thời điểm mà Trầm Ngọc Thư còn ở đây, cũng sẽ không hét vào mặt bọn họ như thế. Hắn chỉ là một tên đăng đường đệ tử, tưởng là có Nguyễn sư tỷ làm chỗ dựa, liền có thể tùy tiện sai khiến mọi người sao? Nếu bọn hắn đồng loạt cùng nhau bãi công, xem hắn làm sao giải thích với Nguyễn sư tỷ.
Chính là vào lúc này, một nữ tu sĩ liếc mắt một cái, lại thấy một cái bóng người quen thuộc đi tới, không khỏi kinh hãi:
"Ngươi...Các ngươi xem bên kia?"
Lại một cái Lý Thanh Sơn đi tới, nếu không phải trên vai có gánh công cụ không giống nhau, gần như là không có cách nào nhận biết, lại giống như lúc này nhìn về hướng của bọn họ mà hô lên một tiếng:
"Đều siêng năng làm việc cho ta."
Còn nói thêm một câu:
"Đừng tụ ở đây mò mẫm nói chuyện tầm phào nữa, không thì cẩn thận với ta đấy..."
Dữ dằn múa múa quả đấm về hướng bọn họ.
Không lâu sau đó, liền đi qua hơn mười mấy tên Lý Thanh Sơn, có thái độ hòa ái hơn một chút, cũng có kẻ coi bọn họ như không khí, nhưng cơ bản đều muốn dạy bảo bọn họ vài câu.
"Cái kia...Đó là...Ảnh phân thân?"
"Hừ, cố làm ra vẻ bí ẩn, lại lấy loại trò mèo này ra để hù dọa chúng ta!"
Một lão tu sĩ thiếu kiên nhẫn sờ sờ râu mép đã hoa râm, hai tay áo hướng về phía sau vẫy một cái, giống như tiên hạc phóng lên trên trời, từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, nhìn khắp ngàn dặm núi sông.
Vẻ mặt hắn nhanh chóng cứng đờ lại, chỉ thấy đầy khắp núi đồi đều là bóng người của Lý Thanh Sơn, từng người đều đang làm những công việc không giống nhau, động tác nhanh chóng mà mạnh mẽ, hoàn toàn không nhìn ra cái nào là thật, cái nào là giả, thậm chí còn có thể triển khai một ít phép thuật, bón phân tưới nước cho cây cỏ.
Hơn nữa còn có càng nhiều phân thân của Lý Thanh Sơn từ cái dưới gốc cây Kim Diệp Bồ Đề kia đi ra, hắn nuốt nước miếng một cái, chậm rãi hạ xuống. Ở dưới ánh nhìn của đám tu sĩ chung quanh,
"Tất cả đừng nói thêm gì nữa, siêng năng làm việc đi!"
Mà ở dưới gốc cây Kim Diệp Bồ Đề, Lý Thanh Sơn đang hấp thụ linh khí dày đặc ở xung quanh, từ từ khôi phục lại sức lực của mình. Việc thân thể và hồn phách đau đớn không chỉ là vì bị thương, mà còn là vì hắn đã bước lên một tầm cao mới sau khi sống sót qua bốn lần thiên kiếp.
Vốn dĩ tự bản thân hắn cho là tất cả đều đã hoàn mỹ, đều bị xô ngã và phải bắt đầu lại, hơn nữa lại còn là một bản kế hoạch càng thêm tươi đẹp hơn, như là trải qua một lần chết đi sống lại hắn sẽ càng mãnh liệt và cường đại hơn.
Thần Ma cửu biến tất nhiên là không cần phải nói, nhưng Tự Tại Thiên thư cũng là giống như vậy.
Tuy rằng hắn có nghi ngờ Quy Hải Linh Tôn có ý xấu, hơn nữa còn là sắp đặt cạm bẫy để giết hắn, nhưng quyển Tự Tại Thiên thư này xác thực cực kỳ thích hợp với hắn, không chỉ là phù hợp tâm tính và tu vi, mà còn có một phần tính tình ham mê đánh cược kia.
Hắn lấy cả tính mạng của bản thân ra đánh cược, bây giờ đã đánh cược thắng, thu hoạch cũng là cực kỳ phong phú.
Dùng Tự Tại Thiên thư ngưng tụ và tu luyện ra Âm thần, hay nói chính xác hơn là Âm Ma, quả thực có công dụng vô cùng kỳ diệu, trong thời gian ngắn hắn còn không kịp hưởng thụ hết toàn bộ thành quả có được. Nếu là bây giờ hắn lại cùng Trầm Ngọc Thư chiến đấu một lần nữa, hắn ngay cả ngón tay cũng không cần động, mà chỉ cần dựa vào Âm Ma thì đã liền có thể đùa giỡn hắn đến chết. ở trạng thái Ma Anh liền có thể lẻn vào và ẩn nấp trong hư không, né tránh lôi kiếp, coi như mục tiêu chủ yếu của kiếp lôi không phải là nó, nhưng đây cũng là một loại thuật độn pháp.
Mà ảnh phân thân thuật lại có them bước đột phá, hiểu biết của hắn đối với thuật phân thân trở nên cao minh hơn, càng khiến nó trở nên cực kỳ đơn giản. Bây giờ mỗi một ý nghĩ của hắn đều có thể hóa thành một cái ảnh phân thân, độc lập với nhau nhưng lại có cùng một nhịp thở, vẫn có liên quan mật thiết với nhau, vừa chịu sự chi phối của hắn mà cũng có thể tự do làm theo ý mình.
Ý nghĩ là vô tận, cho nên phân thân cũng là vô tận, chỉ là bị quản chế hởi thần niệm và sức mạnh của hắn mà thôi, mà hắn vừa có được một Tiểu Thiên thế giới mới tinh ủng hộ, cho nên hắn hoàn toàn có thể biến hóa ra được cực kỳ nhiều phân thân, trông nom chăm sóc toà Bách Thảo viên này đối với hắn mà nói thì không thể coi là việc khó.
Hết chương 2739.