Hỗn độn thế giới lúc thì nở ra, lúc thì co lại, bắt đầu trở nên bất ổn. Mà một khi nguồn sức mạnh này mất khống chế thì sẽ hoàn toàn phá hủy người đang đứng ngoài nhìn như hắn. Ngay cả niết bàn sống lại cũng không được.
"Ặc..."
Nếu "Tâm ma" dễ đối phó như vậy thì tẩu hỏa nhập ma đã áp chế rất dễ, cũng sẽ không bị các tu hành giả coi là kẻ địch hàng đầu.
Tất cả ma niệm đều bắt nguồn từ lòng hắn, không phải do ngoại địch xâm lấn, mà là do nội loạn từ bên trong, không thể dựa dẫm vào cấm vệ quân. Thậm chí còn không thể phản chiến. Mà suy nghĩ thì lại không phải thứ có thể kiềm chế xuống được.
Lý Thanh Sơn không coi thường được nữa. Nhưng hắn cũng không hốt hoảng, có tình huống nguy hiểm khẩn cấp nào mà hắn chưa trải qua chứ. Càng rơi vào tình huống nguy cấp thì hắn càng có ý chí chiến đấu, tia lửa linh cảm càng dâng cao hơn.
"Cứng đối cứng mãi cũng không ổn, vậy thì xem thử cái này đi!"
Lý Thanh Sơn hét lên, trận gió to thổi qua núi khiến kim diệp trên cây vang lên xào xạc. Khuôn mặt hắn trở nên bình tĩnh, trong thế giới hỗn độn, một con Kỳ Lân từ từ ra khỏi hỗn độn.
Lúc này, Âm Ma đã nuốt chửng toàn bộ Linh Quy, sức mạnh áp chế lớn nhất Linh Quy Trấn Hải quyết đã trở nên vô dụng. Còn Kỳ Lân Trường Sinh Quyết mà hắn thôi thúc đã rất yếu.
Hắn thầm nói:
"Kỳ Lân thần thông...Sinh trưởng liên tục."
Nhưng không thấy có thay đổi kinh người nào, vừa không có ánh sáng hoa lệ, vừa không có âm thanh chấn động. Chỉ có tiếng gió rít qua, một chiếc lá vàng rơi xuống xoay một vòng trước mặt hắn, rồi nhẹ nhàng bay xa. Ra đó là hàng loạt chiếc lá rơi xuống.
Nguyễn Dao Trúc đang để ý tới hắn, từ khi khí tức của hắn hỗn loạn, rơi vào cảnh tẩu hỏa nhập ma là trái tim nàng đã nâng lên.
"Đã xảy ra chuyện gì, ngay cả gốc Kim Diệp Bồ Đề cũng cũng ít rụng lá vào mùa đông mà!"
Thảm cỏ bên cạnh Lý Thanh Sơn vốn đang xanh tươi giờ lại khô héo nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt, màu vàng khô héo lan tràn khắp ngọn núi, tựa như mùa thu vừa chớm tới.
Sau đó ào ào ào, vô số lá vàng bay tới theo ngọn gió giống như những con bướm màu vàng đang tự do bay lượn trên bầu trời.
Cửu Thải Lộc hoảng sợ kêu:
"Ê đầu gỗ, không biết hắn ta đang sử dụng loại tà pháp nào mà đã cướp đoạt đi vô số sinh cơ của cây cỏ xung quanh, mau ngăn cản hắn ta lại đi!"
Sắc vàng đã lan xuống đối núi, bắt đầu tràn về phía đồng ruộng linh thảo cực kì quý hiếm.
Nhưng Nguyễn Dao Trúc vẫn bất động:
"Chờ thêm một lát xem sao!"
Cửu Thải Lộc khó tin nhìn về phía nàng, hoa cỏ trong Bách Thảo viên này đều là tâm can bảo bối của Nguyễn Dao Trúc, không những là thứ đổi được thẻ bài và cống hiến trong Vạn Tượng tông, mà còn là nơi nàng trút vào rất nhiều tâm huyết. Cho dù phải cung cấp linh thảo cho Vạn Tượng tông, nhưng nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì chưa chắc nàng đã nhổ tận gốc. Sao bây giờ lại trơ mắt nhìn tên khốn kia vì việc riêng mà làm tổn thương tới bảo bối của mình chứ.
Thấy sắc vàng bắt đầu lan tới chỗ linh thảo, nàng không nhịn được nói:
"Ngươi mặc kệ nhưng ta thì không!"
"Ngươi không được ra đó!"
Nguyễn Dao Trúc ra lệnh.
"Rốt cuộc tên chết tiệt đó đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì thế?"
Nguyễn Dao Trúc đành phải nói:
"Ngươi định đi đâu, có lẽ hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi, đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nên mới bất đắc dĩ làm ra mà thôi. Ta sẽ bắt hắn bồi thường tổn thất."
Rồi thầm nghĩ, mình có nên giúp hắn một tay hay không?
Cửu Thải Lộc kinh hãi nói:
"Tẩu hỏa nhập ma! Mau đưa hắn ra khỏi Bách Thảo viên đi."
Nếu để hắn tự bạo thì không biết sẽ phá hủy bao nhiêu là kỳ hoa dị thảo nữa.
Nguyễn Dao Trúc kiên quyết lắc đầu:
"Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả."
Vì ngay cả chuyện nguy cấp nhất hắn cũng đã vượt qua.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn dùng thần thông này, không lẽ thần thông đầu tiên của Kỳ Lân biến chính là tà pháp nuốt chửng sinh cơ?
Không, tất nhiên là không.
Hắn vươn tay lấy một chiếc lá rụng, khẽ thở ra một hơi.
Thoáng cái trên cây Kim Diệp Bồ Đề đã mọc lấm tấm chồi non, sắc vàng khô héo bị thay thế liên tục, cây cỏ trở nên tươi tốt hơn, gần như sắp nhấn chìm cả người hắn. Hoa tươi vừa úa tàn lại nở rộ.
…
Hô~hấp~hô~hấp ~
Hoa cỏ mọc um tùm rồi lại khô héo trong nháy mắt, giống như bài thơ: Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh.
Mỗi một hơi thở của hắn, dường như đều trải qua quá trình như vậy.
Sinh tử luân chuyển, thăng trầm luân phiên.
Hai màu xanh tươi và vàng úa liên tục lan tỏa xung quanh hắn, mỗi một lần cỏ cây đều càng tươi tốt hơn. Thậm chí chúng còn vượt qua hình dạng ban đầu của mình, tập hợp linh khí trong Bách Thảo Viên, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Hết chương 2743.