Chương 243: Là Ngươi... - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 243: Là Ngươi...
Rầm! Rầm! Rầm!
Đạo nhân cương thi đường đường là luyện khí sĩ sáu tầng bị Thiết giáp thi quẳng tới quẳng lui như bao tải rách, té tới thất điên bát đảo, dựa vào chân khí hộ thể mới không chết đi ngay. Nhưng vốn hắn ta không thể tránh thoát sức lực trên tay Thiết giáp thi, còn sống cũng chỉ là để Tiểu An chơi thêm một lúc mà thôi.
Ban đầu ba người Hách Bình Dương còn bình thường, lúc này đã nhìn tới ngây ra, lưng toát một lớp mồ hôi lạnh. Thì ra vốn đạo nhân cương thi không phát huy được sức mạnh của Thiết giáp thi, nếu ban đầu Thiết giáp thi hung dữ mạnh mẽ như thế, năm người họ gộp lại cũng không phải là đối thủ.
Lý Thanh Sơn bước lên đỡ Hách Bình Dương dậy, lấy một viên thuốc chữa thương và một viên thuốc ngưng khí đặt vào miệng hắn ta:
"Hách huynh ổn chứ?"
Rồi lại nhìn thi thể Kim Nguyên Kim Bảo:
"Ta tới muộn rồi!"
Hách Bình Dương nói một tiếng cảm ơn một cách khó khăn, sau đó môi như bị dính chặt vào, rốt cuộc không nói được lời gì khác. Nguy cơ tử vong lui đi, đau đớn và mệt mỏi lập tức quét qua, không phải trong lòng hắn ta không sợ hãi.
"Nghỉ ngơi một chút đi!"
Lý Thanh Sơn vỗ vai hắn ta, hắn ta bình tĩnh lại, tựa vào vách đá tĩnh tọa.
Lý Thanh Sơn đi gỡ dây trói cho Hà Dịch Thế và Trương Lan Thanh. Tình hình họ cũng không khác Hách Bình Dương. Trương Lan Thanh còn cố gắng nói cảm ơn, Hà Dịch Thế thì ngây dại, mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng. Tìm được đường sống trong chỗ chết vốn là một chuyện đáng để vui mừng nhưng hắn ta không vui mừng nổi, chỉ ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lý Thanh Sơn nói với Tiểu An:
"Không kém nhiều là được rồi!"
Thiết giáp thi cầm đầu đạo nhân cương thi, điên cuồng đập vỡ.
Lúc đầu đạo nhân cương thi còn dốc sức giãy giụa mấy cái, phát ra vài tiếng gào rú nhưng lúc này ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có, máu tươi ào ào chảy ra trên đầu. Tình hình này không giống như chiến đấu nữa mà là trò chơi ác liệt của trẻ con.
Với Tiểu An mà nói, nàng không có cảm xúc ghét ác như thù như Lý Thanh Sơn, cũng không coi trọng giá trị của đạo nhân cương thi. So sánh với Hồng Mã và Hắc Mã, đương nhiên đạo nhân cương thi lớn hơn chút, ăn vừa ngon lại vừa thú vị.
Chuông đồng vang lên, Thiết giáp thi dừng động tác lại. Tiểu An chớp mắt mấy cái với Lý Thanh Sơn, hỏi có phải hắn có gì muốn hỏi nữa không?
Lý Thanh Sơn giơ tay quẹt một cái ngang cổ, đạo nhân cương thi chưa ngất đi, ngẩng khuôn mặt tràn đầy máu me lên.
Mắt nhìn về phía Tiểu An:
"Là ngươi... Là ngươi..."
Có lẽ là linh quang hiện ra trước khi sắp chết, bây giờ hắn ta vô cùng khẳng định người mang Thiên khanh giữa tất cả thi thể chính là nàng. Nàng chắc chắn không phải là đứa bé bình thường, còn là quái vật đáng sợ hơn Thiết giáp thi.
Tiếng động dừng bặt, Thiết giáp thi giơ ngón trỏ tay phải ra, móng vuốt sắt thật dài vẽ một đường lên cổ đạo nhân cương thi, máu tươi ào ào trào ra nhưng đạo nhân cương thi vẫn còn sống, mắt còn nhìn Tiểu An chằm chằm. Luyện khí nhiều năm khiến hắn ta có lực sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.
Thiết giáp thi cắn chặt cổ hắn ta, cái miệng lớn uống một cách sảng khoái, hút khô máu tươi toàn thân hắn ta. Máu tươi của đạo nhân cương thi bắt đầu khởi động trong cơ thể nó, chuyển hóa thành sức mạnh mới, còn toàn thân đạo nhân cương thi thì héo quắt lại như thể hộp thức uống bị hút cạn.
Hách Bình Dương mở to hai mắt, khó có thể tin rằng đạo nhân cương thi xảo trá mạnh mẽ, suýt chút nữa đưa họ vào chỗ chết vậy mà lại kết thúc tính mạng bằng cách thức này. Tuy có thể gϊếŧ chết kẻ thù nhưng cảm thấy gϊếŧ hắn ta khó khăn hơn chút chứ không phải với cách thức buồn cười này.
Nhưng trên thực tế, kẻ yếu đối mặt với kẻ mạnh hèn hạ như đồ chơi. Trước mặt chênh lệch thực lực tuyệt đối, thậm chí thời gian để máu nóng lên cũng không có, chỉ có sự tuyệt vọng vô cùng vô tận bao trùm lên, ngay cả chết đi cũng dễ dàng đến mức gần như buồn cười.
Lý Thanh Sơn từng nếm mùi vị này một lần, hơn nữa cũng thề không bao giờ nếm lần thứ hai. Ý chí này khiến hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Lúc ba người Hách Bình Dương tĩnh tọa điều tức, Lý Thanh Sơn dò xét trong động phủ của đạo nhân cương thi. Động phủ được thành rất nhiều hang động mới trong thiên nhiên, chia ra thành nhiều căn phòng.
Hòm đá phòng đá đặt trong đó chỉ là một trong số đó, có một phòng ngủ bày đầy đủ đồ trang trí, không phải chỉ có ghế đá bàn đá đơn sơ mà còn có một phòng bếp, đồ làm bếp đầy đù trong đó. Xem ra dù là đạo nhân cương thi cũng thích ăn đồ chín, sống cũng thật dễ chịu dưới nền đất tối tăm này.
Những phòng còn lại đều là phòng luyện thi, trong bày đầy thi thể chờ luyện chế hoặc đã luyện chế một nửa, có khoảng một trăm cái, giao hết cho Tiểu An đốt thành lửa mạnh, lửa thiêu xương cốt đốt xương trắng thành nước, bay trở về lòng bàn tay nàng, hòa với những giọt nước xương khác thành một thể, rồi lại không ngừng thối luyện trong những ngọn lửa khác.