"Hai người các ngươi. . . "
Cố Nhạn Ảnh ôm trán, không có chỗ nào là nhìn giống hai vị tu sĩ cường đại cả.
"Ha ha, nếu như ngươi ước ao, thì ta cũng có thể ôm ngươi."
Lý Thanh Sơn giang hai tay liền chạy bổ nhào tới phía của nàng.
“Miễn.”
Thân hình của Cố Nhạn Ảnh lóe lên, đi tới phía sau lưng của hắn:
“Như thế nào, ngươi muốn đối phó với đầu chân long kia ra sao?”
“Không cần phải nói nữa, loại chuyện như thế này thì ta là giỏi nhất rồi!”
Lý Thanh Sơn trong mắt lóe lên ánh hàn quang.
…
Lý Thanh Sơn vuốt vuốt cằm suy nghĩ:
"Điều quan trọng nhất bây giờ là có thể xác nhận được sự an nguy của Tiểu Minh. Tốt nhất là giải cứu hắn ra trước, rồi sau đó đi đến động phủ."
Cố Nhạn Ảnh cân nhắc nói:
"Lâm Huyền là đại sư huynh của Vạn tượng tông, sợ rằng không dễ dàng để tiến vào động phủ của hắn như vậy."
“Không cần phải lo lắng, ta đã lấy được trận bàn của Huyền Minh động phủ rồi.”
Lý Thanh Sơn cười đắc ý, chỉ vào vết thương ở ngực:
“Cú đấm đó chính là vì cái này đây.”
Hơn nữa hắn vẫn còn có một con át chủ bài, đó chính là Âm Ma, có được hai điều kiện này, trà trộn vào Huyền Minh động phủ tuyệt đối không phải là không có khả năng.
"Không hổ danh là Lý Thanh Sơn."
Cố Nhạn Ảnh khen ngợi một câu, rồi lại hỏi tiếp:
"Ngươi có thể điều khiển thủ sơn đại trận không?"
"Không thể, đây chỉ là một chiếc chìa khóa mà thôi."
Lý Thanh Sơn cũng có chút tiếc nuối, nếu không thì sự tình có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
“Vậy thì đem chìa khóa đi đổi là được rồi.”
Tiểu An nhìn về phía của Cố Nhạn Ảnh rồi nói.
Cố Nhạn Ảnh mắt sáng ngời nói:
“Đúng vậy, có vẻ ý thức của con rồng kia không được tốt cho lắm, ta có thể thử dụ hắn ra ngoài, nếu như ngươi có thể nắm bắt được cơ hội và chiếm đoạt được quyền khống chế động phủ, như vậy thì chúng ta sẽ chiếm được địa lợi đảo ngược tình thế, dường như đang đứng ở vị trí bất khả chiến bại."
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:
"Ngươi muốn dụ rắn ra khỏi hang sao? Nhưng đó là một con Chân long đã trải qua năm lần thiên kiếp đó!"
"Yên tâm đi, hắn sẽ không truy đuổi theo ta dễ dàng như vậy đâu."
Cố Nhạn Ảnh khuôn mặt tràn đầy sự tự tin, trong cơn cuồng giông của thiên kiếp lần bốn, nàng đã hoàn toàn dung hợp được với chiếc Hỗn Thiên Chi Vũ, đã không còn là con người hay là một con chim ưng nữa, đang dần dần hóa thân thành một con Côn Bằng thực sự, đủ để bù đắp vào khoảng trống trong cảnh giới.
"Nhưng cũng không cần phải nhanh hơn đầu long kia, khi mà ngươi cường đoạt được Huyền Minh động phủ, nhất định hắn sẽ cảm ứng được, muốn quay trở về để thủ gia, ta có thể tiếp tục chống đỡ thêm một hồi, để câu một chút thời giờ cho ngươi."
Lý Thanh Sơn cười nói:
"Ngươi có thể ngăn cản được sao? Đừng có để cho một người không cứu được ra ngoài, lại có thêm một người đi vào."
Tiểu An mỉm cười nhưng không nói gì, bốn lần thiên kiếp đối với nàng mà nói cũng giống như nhau, đều vô cùng quan trọng, nàng đã tu hành hoàn thành giai tầng thứ tư của "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo", đạt được Phật Môn La Hán Tứ Quả trong Tu Đà Hoàn Quả. Ngưng luyện trở thành bạch cốt ngọc thân.
Các khớp xương toàn thân cũng bắt đầu ngưng luyện thành bạch cốt xá lợi, đồng thời nối liền các luân xa trong nhục thể. Mà các loại bạch cốt bí bảo đều bị nàng tái luyện chế ra. Mặc dù tất cả những tích góp đã đem ra phung phí hết sạch. Nhưng thực lực đã vượt qua được một bậc thang vô cùng to lớn.
“Tốt lắm.”
Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm:
“Thật tốt là ta cũng không có dừng lại.”
Có sự giúp đỡ của họ, trong lòng lại càng chắc chắn thêm được vài phần.
Lại cùng với họ thương lượng một hồi. Để cho họ rời khỏi nơi đây rồi tìm một địa điểm để tu hành trước, trong khi đó thì hắn sẽ quay trở lại bên trong của Vạn Tượng thành thêm một lần nữa.
Đi trên đường tất cả mọi người ai cũng liếc mắt nhìn. Ba mươi năm đánh cược cùng với các vị đệ tử chân truyền và cùng ba mươi năm tranh đấu với Triều Thiên Kiêu, đã khiến cho cái tên "Lý Thanh Sơn" đã lan truyền khắp cả Vạn Tượng tông, mà cú đấm của Lý Liệt Hỏa kia đã hoàn toàn khiến hắn trở nên nổi tiếng.
Một vị đệ tử nhập thất không ngờ lại đồng thời cùng Đại sư huynh và Đại sư tỷ của Vạn Tượng tông kết oán kết thù, ngay cả là đệ tử chân truyền ở trước mặt của họ cũng sẽ phải cúi đầu, nhưng mà lại gặp phải một kẻ cứng đầu.
Loạn Mệnh Đổ Phường.
"Tiểu tử, thật sự không biết nên nói ngươi điên khùng hay là khen ngươi dũng cảm nữa!"
Nhạc Thiên vừa cầm cái sàng đi qua đi lại, vừa dò xét Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Lý Thanh Sơn nhe răng nở nụ cười rồi nói:
"Gọi thế nào cũng đều có thể được."
"Ngươi tới đây tìm ta có việc gì? Chuẩn bị gọi ta tới thu xác giúp cho ngươi sao?"
Hết chương 2764.