Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 29 - Chương 29: Mùa Thu Săn Thú

Chương 29: Mùa Thu săn thú - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 29: Mùa Thu săn thú


Lý Thanh Sơn vội hỏi:

- Nhóc biết chữ à, mới vừa nhớ lại phải không?

Tiểu An gật đầu, gọi Lý Thanh Sơn nhìn vào dòng chữ.

Lúc này, Lý Thanh Sơn mới hiểu được, thì ra có người chen ngang, muốn chiếm đoạt Linh sâm, võ công rất là lợi hại. Nếu bọn họ nhìn thấy thứ này thì sẽ không bỏ qua, nhất định nghĩ biện pháp tìm kiếm.

- Xem ra phải cẩn thận một chút, không nên để lộ sơ hở nào, chẳng qua đợi đến lúc thần công tiến thêm một bước, luyện đến một Ngưu lực thì không còn sợ kẻ nào.

Linh tửu ngâm linh sâm cũng không phải càng để lâu càng tốt, nếu quá nồng đậm thì Lý Thanh Sơn lại không tiêu hóa được, cho nên chỉ đợi ba năm ngày thời gian, Lý Thanh Sơn có thể uống ngụm linh tửu đầu tiên.

Một mùi thơm kỳ lạ lan tràn đầy miệng, mùi vị cũng không nồng đậm lắm, mà lại hơi thanh đạm, linh khí cực kỳ tinh khiết tràn ngập thân thể hắn.

Hắn không dám chậm trễ, tập trung vận khởi thần công, đem luồng linh khí này tiêu hóa. Hắn mừng rỡ phát hiện, một ngụm linh tửu này có hiệu quả hơn nhiều với một vò rượu ngâm nhân sâm bình thường.

Luồng chân khí trong cơ thể đã tăng lên gấp đôi, mặc dù nhân sâm bình thường có thể bổ sung nguyên khí, nhưng nó vẫn là vật Hậu Thiên, không có trợ giúp quá lớn đối với chân khí. Mà Ngưu Ma Đại Lực quyền coi trọng luyện thể mà ít quan tâm đến luyện khí, chân khí trong người hắn tăng trưởng không nhanh.

Mà Linh sâm là vật Tiên Thiên, rất bổ cho linh khí mới có hiệu quả như vậy, tiếp tục như thế, không cần bao lâu sẽ có thể đạt tới hiệu quả chân khí phóng ra ngoài, đến lúc đó có thể gọi là cao thủ Tiên Thiên rồi.

- Ngưu ca, ta từng có mong ước uống hết rượu ngon trong thiên hạ, bây giờ có thể coi là hoàn thành rồi!

Uồng linh tửu này rồi, giờ đi uống rượu bình thường cũng không còn thú vị gì.

Thanh Ngưu chỉ chê cười một tiếng.

Lúc này, một trận ồn ào từ ngoài cửa vọng vào, còn nghe thấy tiếng chó sủa, Hoàng Bệnh Hổ mang theo đám thợ săn tới trước cửa phòng Lý Thanh Sơn, muốn hắn tham gia lên núi săn thú.

Mùa thu là thời gian săn thú tốt nhất, không chỉ con người muốn chuẩn bị lương thực ùa đông sắp tới, mà động vật cũng vậy. Đám người này ai cũng to béo khỏe mạnh, là tập hợp lực lượng trọng yếu của Lặc Mã trang.

Có rất nhiều đại gia tộc cũng tổ chức đợt săn thú quy mô lớn trong khoảng thời gian này, không chỉ vì săn mồi mà còn muốn rèn luyện đệ tử, nghênh đón mùa thu xơ xác tiêu điều.

Hoàng Bệnh Hổ nói:

- Vậu chỉ học về bắn cung, còn chưa học tập được nghề săn thú chân chính! Lần vào núi này, cậu theo bên cạnh ta đi!

Từ lần giao thủ với Lý Thanh Sơn lúc trước, y đã không còn coi hắn là một tên tên tiểu tử sinh sau đẻ muộn bình thường nữa.

Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi cự tuyệt:

- Đa tạ ý tốt của Liệp đầu, nhưng ta muốn săn thú một mình.

Hoàng Bệnh Hổ còn chưa nói gì, những tên thợ săn khác đã lên tiếng nghị luận.

- Cái gì, đi một mình, một kẻ chưa bao giờ săn thú, hơn nữa một con chó săn ra hồn cũng không có.

- Hắn không sợ mãnh thú trong núi sao?

Mặc dù bọn họ bội phục Lý Thanh Sơn đã gϊếŧ bảy tám tên hái sâm, nhưng nói đến lĩnh vực am hiểu nhất, bọn họ vẫn không dám coi thường.

Hoàn Bệnh Hồ khuyên nhủ:

- Săn thú không đơn giản là thân thủ tốt với tài bắn cung giỏi là được đâu.

Nhưng y chợt nhớ lại lời đánh giá của Tàng gia: Con sói cô độc!

Lý Thanh Sơn vẫn lắc đầu, hắn chỉ muốn học bắn cung, có thể dùng để phòng thân gϊếŧ địch, về phần săn thú, hắn cảm thấy không cần thiết.
- Hắn muốn đi một mình thì để cho hắn đi đi, xem thử coi hắn làm được gì!

- Ta đoán rằng, một con thỏ hắn cũng không bắt được.

Lý Thanh Sơn cười cười, không nói thêm gì nữa.

Chợt có người âm dương quái khí nói:

- Đã ăn nhờ ở đậu trong thôn lâu như vậy, hôm nay lại không chịu tuân theo phân phó, thật là muốn ăn rồi lại nằm sao?

Những ngày ở trong thôn, đồ ăn của Lý Thanh Sơn đều do Hoàng Bệnh Hổ phái người đưa tới, đều là tư nguyên trong thôn, sức ăn của hắn lại lớn, tự nhiên làm cho người ta bất mãn.

Hoàng Bệnh Hổ lập tức quát mắng người kia:

- Thanh Sơn cũng là người trong trang, sao lại so đo chút thức ăn đó chứ!

Lý Thanh Sơn biến sắc, ôm quyền nói:

- Liệp đầu, không nên khó xử! Lý Thanh Sơn ta là người ân oán rõ ràng, tuyệt sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, những tiêu hao mà ta đã dùng mấy ngày qua, ta sẽ trả lại gấp đôi.
- Thanh Sơn, đừng quan tâm đến việc này…

Hoàng Bệnh Hổ rất tức giận tên vừa nói, ta một lòng muốn hắn dung nhập vào trong trang, các ngươi lại vì mấy cân thịt mà đẩy hắn ra ngoài.

Lý Thanh Sơn cũng không muốn dung nhập vào bất kỳ địa phương nào, lại không cần thiết phải làm vậy, hắn sẽ không quan tâm đến việc này:

- Nghe nói hàng năm, thôn sẽ tổ chức tranh tài săn thú, xem ai săn được nhiều con mồi nhất, người thắng còn có được chút tiền, vậy năm nay ta cũng tham gia đi.

Hoàng Bệnh Hổ khuyên can không được, Lý Thanh Sơn làm chút chuẩn bị, tại dưới ánh mắt chế giễu của mọi người, hắn mang theo một cây cung săn bình thường vào núi.

Đám thợ săn hướng về phía Bắc Sơn, Lý Thanh Sơn không muốn ở cùng một chỗ với bọn họ. Nhưng phía tây là Thập Vạn Đại Sơn, là một thế giới thần bí, hắn không dám mạo hiểm, còn về phía Nam là đỉnh Bạch Lão tràn đầy thị phi, như vậy hắn chỉ có thể đi về phía Đông.
Trên đỉnh Bạch Lão, một đám người mặc một loại trang phục giống nhau, thân mang theo trường kiếm tập trung một chỗ.

Người cầm đầu là thanh niên đã gϊếŧ hai tên hái sâm, suýt nữa lấy được Linh sâm lúc trước.

- Tìm! Cho dù phải đem đỉnh Bạch Lão lật tung trời cũng phải tìm cho được Linh sâm.

- Vâng! Thiếu chủ!

Mọi người đồng thanh ứng tiếng, thi triển khinh công cao cường, lao về nhiều hướng khác nhau trên đỉnh Bạch Lão.

Lý Thanh Sơn đi sâu vào trong núi rừng, hắn không hiểu được cách tìm ra tung tích muông thú, cũng không biết ẩn tàng hành tung của mình, cũng không biết sắp xếp bẫy rập, lại không hợp tác với thợ săn khác, thậm chí một con chó săn cũng không có.

Người như vậy mà muốn săn thú, bất kỳ một tên thợ săn nào biết được đều cũng bật cười.

Nhưng mà hắn không chút hoang mang, ngồi nghỉ trên một cọc gỗ trong núi, đợi đến lúc hoàng hôn mới mở mắt, cười nói:
- Tiểu An!

Một luồng âm phong thổi qua rừng rậm, sau một lúc lâu lại thổi lại.

Lý Thanh Sơn đứng dậy đi vào trong rừng, chỉ trong chốc lát, hắn phát hiện một con hươu ngã trên mặt đất, trên mình không có một vết thương nào.

Sau khi lực lượng Tiểu An trở nên mạnh mẽ, âm khí quanh thân cũng nặng nề hơn. Khi phát hiện được con hươu này, nó liền nhào lên, con hươu kia liền bất tỉnh nhân sự, ngã lăn ra mặt đất.

Lý Thanh Sơn cười nói:

- Ta có Tiểu An ở đây, tất nhiên sẽ không cần học thuật săn thú gì cho lãng phí thời gian. Vậy mà dám coi thường ta, để ta bắt vài con về cho chúng nhìn một chút.

Sau trung thu, Lý Thanh Sơn không còn để cho Tiểu An muốn làm gì thì làm, hắn đã có chút quản thúc. Hôm này dùng tới thì không cần khách khí, đối với người thân cận thì không cần phải khách sáo.
Tiểu An hưng phấn gật đầu, giống như một ngọn gió lao sâu vào rừng.

Mặc dù dã thú trong rừng đều rất cảnh giác, nhưng không thể tránh được tiểu quỷ vô hình vô ảnh này, khá nhiều con liên tục ngã đầy đất, chờ Lý Thanh Sơn đến nhặt lấy.

Lý Thanh Sơn nhàn rỗi đến mức nhàm chán liền luyện tập bắn cung, làm kinh động đám chim rừng, bắn vào vật di động thì khó hơn nhiều, cứ ba mũi thì hai mũi thất bại. Nhưng đợi đến khi hắn thích ứng dần, số lần thất bại càng ngày càng giảm.

Lúc sáng sớm, bên trong Lặc Mã trang, có mấy tên thợ săn mang đồ xuống núi, phần lớn nhân mã vẫn còn tiếp tục ở phía trên.

Tại một mảnh đất trống trong trang, Tàng gia là người có đức cao vọng trong chịu trách nhiệm kiểm kê con mồi, khuôn mặt luôn nghiệm nghị đã lộ ra nét cười:

- Thu hoạch không tệ, đây là dấu hiệu tốt!
Sau đó lão chuyển cho nữ nhân hài tử trong thôn xử lý con mồi, thuộc da chế thịt.

- Cái tên Lý Thanh Sơn kia còn chưa trở lại sao?

Có người đã không nhịn được châm chọc.

- Một mình vào núi săn thú, sao có thể trở lại nhanh như vậy được.

Lời còn chưa dứt đã có người hô to:

- Lý Thanh Sơn trở lại.

- Đó… đó là cái gì???

Mấy người nhìn về phía thanh âm truyền đến, thứ bọn họ nhìn thấy không phải là người mà là một đống quái vật lù xù lông lá, giống như là dã nhân trong truyền thuyết vậy.

Lý Thanh Sơn khom ngươi vác đầy hươu nai, đều là con mồi thân lớn, nặng chừng mấy trăm cân, mà bên hông hắn thì treo đầy gà rừng thỏ hoang. Trên đoạn đường núi này, hắn đã đầm đìa mồ hôi, mở miệng khó khăn nói:

- Haizz, Tiểu An, làm hơi nhiều rồi, nặng chết mất!

Tiểu An ngồi trên con mồi cao nhất, che miệng cười trộm. Nó quay đầu nhìn lại, phương đông lờ mờ, không đợi tia sáng sớm đầu tiên ló lên, nó liền tiến vào trong Mộc Hòe bài.
Bình Luận (0)
Comment