Chương 3: Ở riêng và chịu nhục - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 3: Ở riêng và chịu nhục
Lý Thanh Sơn hài lòng nằm trong đống cỏ khô, dang thẳng tay chân, trong lúc vô tình đã mơ màng ngủ.
Đêm đó, hắn không hề mơ tới chuyện kiếp trước nữa.
Mà trong túp lều cách chuồng bò không xa, vợ chồng Lý Đại thì bị mùi thơm của thịt dằn vặt trằn trọc trở mình, nằm mãi đến quá nửa đêm mới ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi gà vừa mới gáy quá ba tiếng, một người lùn mập mặc áo tơ xanh biếc đi tới vùng gần kề đồng ruộng. Gã không phải là người từ bên ngoài đến, mà chính là Lưu lão gia, địa chủ lớn nhất trong cái thôn Ngọa Ngưu nho nhỏ này, cũng chính là Lưu quản sự mà vợ chồng Lý Đại thường hay nhắc tới. Chỉ vì gã làm quản sự ột gia đình giàu có ở trong thành, khi lớn tuổi thì được người ban ân, tặng áo gấm để trở về nhà.
Nhưng gã vẫn thường tự xưng là Lưu quản sự, ý muốn nói thân phận cùng địa vị của mình và đám dân quê mùa này tuyệt đối khác nhau, sâu xa hơn là còn muốn cách biệt với các vị địa chủ tầm thường nhà quê khác. Cũng bởi vì hơn một nửa đất đai ở trong thôn đều bị gã dùng các loại thủ đoạn chiếm đoạt khác nhau để chiếm đoạt hết, nên còn có cái danh hiệu là "Lưu Bán Thôn".
Nếu nói Lưu Bán Thôn có chí hướng gì thì dĩ nhiên đó chính là biến tên mình thành “Lưu Toàn Thôn”, chẳng qua việc này cũng không thể sốt ruột được. Trước đây khi còn ở trong thành gã đã nghe được một vị tiên sinh nói rằng vận mệnh và tiền đồ của mình từ từ sẽ tới. Gã tin tưởng lúc sinh thời mình nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng này, đến thời điểm này người ở trong thôn hầu như đều là đứa ở cho gã. Ở trong cái thôn Ngọa Ngưu nho nhỏ này gã chính là thằng chột làm vua xứ mù, muốn như thế nào thì sẽ được thế ấy.
Nhưng hiện tại trong lòng Lưu quản sự lại có chút không thích thú, chỉ thấy trên đất của mình, chỉ có mấy đứa ở đang làm việc, gã vẫy vẫy cái tay béo úp, nói:
-Làm sao lại chỉ có mấy người thế này? Những người khác đâu?
Một cái đứa ở cười nịnh nọt nói:
-Lưu quản sự, bọn chúng đều đi lợp nhà giúp Lý Nhị rồi.
-Lý Nhị, đứa nào là Lý Nhị?
-Chính là cái thằng chăn trâu đấy ạ!
-Lão tử đương nhiên biết, nó lấy tiền ở đâu ra?
-Tiểu tử kia chó ngáp táp phải ruồi, tự nhiên kiếm được một con lợn rừng lớn. Người trong thôn chỉ cần đồng ý đi giúp hắn lợp nhà, sẽ được thưởng một khối thịt heo rất lớn. Bọn họ đang ở ngay dưới chân đồi Ngọa Ngưu đấy ạ, hiện tại đang náo nhiệt vô cùng.
-Vậy sao ngươi không đi?
-Ta không có thể diện nào để đi gặp hắn.
Đứa ở ngượng ngùng nói, trong lòng vạn phần không muốn, đây chính là thịt đấy, bình thường nào được ăn đâu.
Lưu quản sự văn văn bộ ria mép hình chử bát:
-Đi, chúng ta cũng đi xem qua một chút.
Tỉnh lại sau giấc ngủ ngon, Lý Thanh Sơn lập tức bắt đầu lên kế hoạc cho riêng việc, việc cấp bách bây giờ, chính là tạo một ình một căn nhà nhỏ, không thể mãi ăn nhờ ở đậu như thế này được.
Trước đây hắn là không có năng lực như vậy, nhưng giờ có con lợn rừng lớn này, rất nhiều chuyện đã có thể giải quyết dễ dàng. Bắt chuyện với mọi người trong chốc lát, đã có rất nhiều người đến giúp công, hắn cũng coi như được mở mắt khi thấy được ma lực của thịt heo ở cái thế giới này.
Dưới chân đồi Ngọa Ngưu không ngờ lại có phong cảnh tú lệ như thế này. Nếu như chỗ này tồn tại trong kiếp trước, nếu không phải là điểm du lịch cao cấp, thì cũng là khu biệt thự của đám người giàu có, nào đến phiên hắn chiếm cứ. Ở đây không chỉ có phong cảnh tuyệt mĩ mà quan trọng hơn là nơi đây cách xa thôn xóm, thuận tiện cho hắn giữ kín bí mật, có thể yên tâm tiếp xúc với Thanh Ngưu.
Lý Thanh Sơn đứng ở giữa mọi người, có thể tùy ý chỉ huy đám đông khiến cho tâm tình hắn cảm thất thật khoan khoái, ẩn ý trong lời nói Thanh Ngưu “ngươi phải ăn thịt” rõ ràng không chỉ nói tới việc cường hóa thân thể thôi đâu.
Nếu như quần áo còn không đủ ấm người, vì no bụng mà cả ngày phải lăn lê bò choài đi kiếm ăn, thì khi nào còn có tâm tư để làm chuyện khác, càng không thể nói là cái gì thấy tâm minh tĩnh.
Lưu quản sự đứng ở đằng xa xa, liếc mắt nhìn một cái, tự nhủ:
-Nói như vậy, huynh đệ bọn họ muốn ở riêng sao?
Nhưng vừa vặn gã lại nhìn thấy, vợ chồng Lý Đại cũng đứng ở rất xa để quan sát, thấy huynh đệ trong nhà làm nhà mới thế mà không có chút nào gọi là vui vẻ, ngược lại còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng gã liền có tính toán, cười cười đi lên phía trước.
Mất chừng mười ngày, một toà nhà mới đã được khánh thành, mọi người ai nấy đều nhận được thịt heo thì tản đi ngay lập tức.
Lý Thanh Sơn thoả mãn nhìn ngôi nhà mới, mặc dù chỉ làm bằng gạch đá, gỗ mộc bình thường gạch, mái nhà được lợp bằng cỏ tranh, hiện hắn đang đứng ở trong gian thứ ba của tiểu viện. Đây chính là nhà mới của hắn, nhưng cũng chỉ mới là bước thứ nhất để tồn tại trong thế giới này.
Mấy ngày qua, ngày nào hắn cũng không ngừng ăn thịt, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ hồng hào, đứng ở nơi đó có thể thấy sức lực của hắn cũng đã nhiều hơn mấy phần, tuy chỉ mới mười mấy ngày, nhưng vóc người giống như bỗng dưng cao hơn mấy tấc.
Chính vào thời điểm Lý Thanh Sơn đang cao hứng, một bà lão tóc bạc da đồi mồi bước đi thong thả tiến vào trong sân, khi nhìn thấy hắn thì làm ra vẻ sợ hết hồn:
-Lý Nhị lang, gian nhà này của ngươi không tốt, theo phong thủy thì mang mầm đại hung!
Lý Thanh Sơn nhíu mày, đây chính là bà cốt khi còn bé hắn đã gặp qua, cả ngày mụ ta luôn thần thần bí bí giả ma giả quỷ, lừa gạt những thôn dân ngu muội lạc hậu. Từ trước đến giờ hắn không có cảm tình nào với mụ ta, chẳng qua uy vọng của bà ta ở trong thôn rất lớn, tất cả mọi việc ở trong thôn từ nhỏ đến lớn như hôn tang, gả cưới, xây nhà… đều tìm mụ để xem bói, đương nhiên khi đi xem bói thì không thể nào thiếu kính tế phẩm dâng lên thần thánh.
Lý Thanh Sơn cũng không dám thất lễ, chào một cái nói:
-Sao bà lại tới đây?
Bà cốt cũng không thèm nhìn hắn, nhìn chung quanh trong phòng nói:
-Nơi này có âm khí, có tai hoạ, may mà ta có chuẩn bị.
Một tay bà ta cầm bình gốm, tay khác thì cầm cành liễu, nhúng cành liễu vào trong cái bình gốm, rồi vẩy ra tứ tung khắp nơi trong phòng, trong miệng thét lên lung ta lung tung:
-Đi mau, đi mau…
Lý Thanh Sơn cũng không ngăn trở, chỉ mặc cho bà ta muốn làm trò gì thì làm, tuy hắn đã tin vào chuyện có quỷ thần, nhưng lại không tin nơi này có âm khí tai hoạ gì. Bên cạnh hắn còn có một con yêu quái già đời, nếu thật sự có cái gì không đúng, đương nhiên Thanh Ngưu sẽ nói cho hắn biết, đâu cần đến phiên bà già này.
Sau khi bà cốt vẩy vẩy mấy bình nước xong, thì giống như ban một cái ân tình lớn cho Lý Thanh Sơn, mở miệng là nói liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều, mấy chuyện linh tinh như Lý Thanh Sơn quả là người có vận khí, toàn bộ điều hắn có đều do thần ban cho, hiện giờ còn được thần giúp đỡ. Vì vậy hắn phải thành tâm dâng lên cho thần những thứ tốt nhất, tất nhiên đó chính là cái đầu lợn rừng còn sót.
Lý Thanh Sơn nghe đến đây mới biết rõ ý đồ khi mụ ta đến đây, nói:
-E là không phải thần muốn ăn, mà là bà muốn ăn chứ gì?
Đối với biểu hiện vô lễ của Lý Thanh Sơn, bà cốt giận tím mặt, cố ý rướn người lên dùng một loại thanh âm khác để nói:
-Lý Thanh Sơn, ngươi không nghe bản thần khuyến cáo, tất sẽ có họa dẫn đến thân.
Lý Thanh Sơn biết đây là trò hề của mụ: mời thần phụ thể. Người dân bình thường trong thôn khi thấy chiêu này, cho dù là người gan lớn mật dày cũng sợ đến mặt tái mét, dập đầu quỳ lạy. Vốn Lý Thanh Sơn cũng không dám hoàn toàn không coi việc này ra gì, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, hắn dùng cánh tay làm thành hình dạng chế giễu:
-Phúc họa không tự đến cửa, chỉ có người tự gọi, liên quan gì đến thần, xin mời ngài về cho!
Bà cốt thấy chiêu này không hề có tác dụng, ngượng ngùng trở về hình dáng ban đầu, âm trầm nói:
-Ngươi chờ mà xem!
Sau khi bà cốt đi không lâu, tai họa quả nhiên đã đến.
Một người trong thôn đến xin Lý Thanh Sơn đi tới từ đường một chuyến, làng tuy nhỏ, nhưng quy củ rất nhiều. Chuyện hắn và đại ca tách ra ở riêng, đáng lẽ ra phải tới trong từ đường, ở ngay trước mặt trưởng thôn phân chia rõ ràng, chẳng qua cũng do hắn đề ra chuyện này đầu tiên, lẽ nào tên đại ca kia lại dám đi tranh đoạt.
Lý Thanh Sơn mơ hồ cảm thấy bất an, Thanh Ngưu lại không biết đi nơi nào, hắn đành phải mắt nhắm mắt mở đi đến từ đường.
Nơi được gọi là từ đường chẳng qua cũng chỉ là một căn phòng nhỏ nằm rất sâu trong cửa động. Nó được xây dựng hoàn toàn bằng gạch đá, coi như cũng hiếm thấy trong thôn, bên trong thờ phụng bài vị của tổ tiên hai nhà Lý Lưu.
Trong phòng tối om, có mấy ông lão chia thành hai nhóm đang ngồi ở hai bên, ngồi ở chính giữa là trưởng thôn của thôn Ngọa Ngưu này, tuổi lão đã qua lục tuần, thân thể lọm khọm nhìn không ra hình thù gì, cũng là người của Lý gia, chiếu theo bối phận Lý Thanh Sơn còn phải gọi lão một tiếng gia gia.
Vợ chồng Lý Đại đã đợi ở đây từ lúc nào không biết, nhìn thấy Lý Thanh Sơn đang chậm rãi tiến tới thì trừng hắn như thể Lý Thanh Sơn đã làm hại bọn họ, bây giờ sắp trả thù được nên khuôn mặt mơ hồ có chứa mấy phần khoái ý.
Lý Thanh Sơn không để ý tới bọn họ, chỉ hành lễ với các vị lão nhân, dưới sự chủ trì trưởng thôn bắt đầu chia nhà.
Vốn Lý Thanh Sơn luôn nghĩ đồ của hắn là một con Thanh Ngưu và vài mẫu đất ruộng kia, không ngờ trên thực tế phân chia tài sản còn phức tạp hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Trưởng thôn một mặt công chính nghiêm túc, trong mới đồ vật lẫn lộn lung ta lung tung, phân cho Lý Thanh Sơn rất nhiều, ngay cả một cái muôi, một đôi đũa cũng chia.
Mỗi khi nói ra một thứ, Lý đại tẩu lại đau lòng tưởng như không chịu nổi, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn càng ngày càng ác độc.
Lý Thanh Sơn không hề bị lay động, bình thản ung dung, hơn nữa những thứ cần thiết cho cuộc sống, hắn cũng cần dùng đến, miễn cho hắn phải đi đặt mua một lần nữa.
Sau khi phân chia hơn nửa canh giờ, trưởng thôn mới dừng lại, dùng hai mắt vẩn đυ.c nhìn trái phải chung quanh nói:
-Các ngươi có cái gì không phục?
Vợ chồng Lý Đại đều nói phục, nhưng Lý Thanh Sơn cảm thấy không đúng:
-Gia gia, còn có mấy mẫu đất ruộng kia thì sao?
-Đất ruộng gì thế?
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên, trước lúc cha mẹ qua đời, cũng đã ở ngay trước mặt vị này nói rõ rõ ràng ràng, chính là vì sợ đại ca bắt nạt hắn, muốn mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng ở trong thôn giữ gìn lẽ phải.
Lý đại tẩu đã mở miệng nói:
-Ngươi tuổi còn nhỏ chưa hiểu sự tình, hai lão già kia mượn bạc người khác không trả, đã sớm phải đền cho người ta rồi.
Lý Thanh Sơn giận tím mặt:
-Ngươi gọi cha mẹ ta là cái gì, ngươi lặp lại lần nữa thử xem?
Tuy không có tình cảm đặc biệt sâu nặng, nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của hắn ở đời này, sao có thể để cho người khác ở trước mặt mọi người tùy ý sỉ nhục.
Lý đại ca đã che ở trước mặt Lý đại tẩu, mấy tên hán tử cũng từ bên ngoài từ đường đi tới, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị.
Lý Thanh Sơn đã chú ý tới, mấy tên này đều là hạng lưu manh vô lại trong thôn, ngày thường vẫn hay trộm gà bắt chó, bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà, sẽ không nói gì tới chuyện tình nghĩa cùng người trong thôn, khi ra tay chắc chắn sẽ không lưu tình.
Trưởng thôn thầm mắng mụ kia một tiếng ngu xuẩn, thở dài nói:
-Chứng từ ta đã kiểm tra qua thực hư.
-Chứng từ ở nơi nào?
Lý đại ca nói:
-Khi chúng ta cầm về đã đốt.
-Không biết là thiếu nợ vị nào?
Lý đại tẩu đắc ý nói:
-Là Lưu quản sự ở trong thôn, nếu ngươi có gan thì hãy đi tìm lão mà hỏi, xem xem Lưu quản sự có lột da của ngươi hay không! Thế nào? Lão nương quả thật muốn bắt nạt tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa như ngươi đấy, sao nào?
Vài mẫu ruộng kia đều là ruộng tốt, đem bán được chút bạc, cũng xem như là bù đắp chuyện không được ăn thịt heo, để bù đắp ả quyết định mua một con gà để về nhà ăn.
Lý Thanh Sơn giận đến run cả người, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
Hắn vốn đã trải qua hai đời làm người, làm sao không biết đến đạo lý nông dân coi đất đai là sinh mạng của chính mình, sao có thể tùy tiện đền cho người ta, cha mẹ mình cũng là người đất bới tìm ăn cả đời, sao lại có thể mượn bạc của người khác.
Đây rõ ràng là muốn bắt nạt hắn mà, mất đi đất đai, nếu hắn còn muốn có cơm ăn để sống tiếp ở trên mảnh đất này, thì chỉ có cách là đi làm đứa ở cho Lưu quản sự, thực sự là giỏi tính toán.
Khi còn ở trong nhà Lý Thanh Sơn chỉ bị ca ca chị dâu đối xử lạnh nhạt, hay nói thẳng ra là ăn mặc kém một chút, còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng đổi trắng thay đen giống như vậy quả thật là quá trơ trẽn. Kiếp trước hắn từng trà trộn trong cộng đồng internet, tự cho tất cả mặt đen tối của xã hội đều đã gặp qua, cũng vì vậy mà luôn miệng phẫn nộ quát mắng. Nhưng khi chuyện như vậy rơi vào trên đầu mình, hắn mới phát giác ra nó khó chịu như thế nào.
Nếu hắn đồng ý thì xem như đã phục cách phân chia của trưởng thôn, sẽ không còn cơ hội để khiếu nại nữa.