Chương 35: Nghe tin Hắc Phong - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 35: Nghe tin Hắc Phong
Thì ra đám người mình gặp trên sơn đạo là người của Long Môn phái, cái tên mà lỗ mũi hướng lên trời kia là Long Môn thiếu chủ, khó trách lại càn rỡ ngang ngược như vậy.
Lý Long kinh ngạc nói:
- Ngươi biết “Bệnh Hổ”?
Sau đó gã cũng đã nhìn thấy cây cung mang trên lưng Lý Thanh Sơn, bởi vì Hoàng Bệnh Hổ rất ít khi lui tới thành Khánh Dương nên gã cũng không thể kết luận đây là Liệt Thạch cung!
Lý Thanh Sơn gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Lý Long nói:
- Một thân võ công của ngươi, chẳng lẽ là do y…
- Không phải, cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi muốn trả thù thì cứ việc đến!
Lý Thanh Sơn cũng không nghĩ kéo da hổ Hoàng Bệnh Hổ làm đại kỳ, làm chuyện cáo mượn oai hùm như vậy.
Lý Long sắc mặt biến ảo, thầm nghĩ: “Võ công của tên Lý Thanh Sơn này đã là cao thủ tam lưu, sư phụ chắc không phải là nhân vật tầm thường. Hơn nữa, hắn lại còn liên quan với Hoàng Bệnh Hổ, ta chỉ có tranh chấp nhỏ với hắn, cho dù gϊếŧ hắn cũng không có lợi ích gì, oan gia nên giải không nên kết.”
Lý Long âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, mang theo mấy phần tươi cười, mặc dù có chút miễn cưỡng, gã nói:
- Nhị Lang, chúng ta đều là người cùng quê hương, lại không có đại thù sinh tử gì đáng giá phải nói.
Lý Thanh Sơn hơi sững sốt, vỗn hắn tưởng chuyện phát sinh tiếp theo là đánh nhỏ mắng già rồi, như đàn ong vỡ tổ bị bức đến đường cùng, sau khi thần thông của hắn có chút thành tựu sẽ đem toàn bộ bọn họ gϊếŧ hết.
Không nghĩ tới, thoạt nhìn Lý Long hơi lỗ mãng, nhưng thực tế lại khác nhau đến thế, hơn nữa da mặt cũng không mỏng, thay đổi thất thường, coi như hắn đã thấy được một mặt láu cá của người giang hồ.
Lý Long cười nói:
- Hơn nữa ba quyền đổi lại hai quyền, coi như là ta có lời rồi.
- Ta có thể cho ngươi kiếm lại một chút!
Lý Thanh Sơn nhìn ra được đối phương muốn trả thù, nhưng nghe được danh tiếng của Hoàng Bệnh Hổ, mới thay đổi suy nghĩ. Đây là lần thứ hai hắn dựa vào cái này mới tránh được phiền toài, tâm tình cũng rất phức tạp.
Hắn hi vọng, đến một ngày mình cũng có thể như vậy, giống như Hoàng Bệnh Hổ, không, phải mạnh hơn so với Hoàng Bệnh Hổ, cho dù là người ngoài vạn dặm nghe được tên mình cũng phải nghiêm túc mà kính nể, không dám tùy ý xằng bậy.
Lý Long cười nói:
- Vậy thì không cần, đừng đứng ở đây nữa, mời vào nhà nói chuyện, Ngọa Ngưu thôn chúng ta có thể xuất hiện một thiếu niên anh hùng, ta rất muốn thân cận một chút.
Sau đó gã ôm quyền nói:
- Các vị hương thân phụ lão, xin mời, có thời gian, Lý Long nhất định sẽ thăm.
Mấy người thôn dân nhìn nhau, kết quả hôm nay thật là ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng Lý Long đã hạ lệnh trục khách, bọn họ cũng không dám không nghe, chẳng qua trong lòng đã lặng lẽ đem danh hiệu đệ nhất kiệt của Ngọa Ngưu thôn cho Lý Thanh Sơn rồi.
Nếu đối phương đã hạ tư thái như thế, Lý Thanh Sơn cũng không tiện cự tuyệt. Đúng như lời gã nói, hai bên cũng không có đại thù sinh tử gì, hơn nữa hắn cũng muốn biết một chút tin tức về thành Khánh Dương, đặc biệt là Long Môn phái kia.
Dưới nhiều ánh mắt kính sợ, Lý Thanh Sơn được mời vào trong nhà Lý trưởng thôn. Giờ hắn không còn khẩn trương như lúc dự tiệc ở nhà Lưu quản sự, tâm tình vẫn luôn phóng túng nhẹ nhàng. Dưới nhiều người nhìn ngó, hắn lại có khí thế dưới mắt không có ai, đây là do lực lượng bản thân làm thay đổi khí chất cùng tâm thái.
- Thanh Sơn, công phu của ngươi như thế, ngươi có ý đến thành Khánh Dương kiếm chút công việc? Thiết Quyền môn chúng ta là nơi hào kiệt thiên hạ tụ tập, bằng vào võ nghệ của ngươi, nhất định sư phụ ta sẽ rất mừng.
Lý Long bắt đầu ra sức mượn hơi nói.
- Ta có võ nghệ trong người, có thể tùy tiện gia nhập Thiết Quyền môn sao?
Lý Thanh Sơn cũng có chút bội phục lòng dạ người này. Nào biết trong lòng Lý Long cũng phải đấu tranh một phen, mặc dù Lý Thanh Sơn đánh gã hai quyền, nhưng hai bên cũng không có thâm thù đại hận, nếu có thể kéo hắn vào trong bang phái, dựa vào tình đồng hương mà giúp đỡ lẫn nhau, như vậy sẽ có lợi cho địa vị của gã trong môn.
- Dĩ nhiên là cần phải tiến cử hiền tài, yên tâm đi, ta có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi! Thiết Quyền môn ta nhà lớn nghiệp lớn, thế lực không chỉ phủ khắp thành Khánh Dương, tổng đà nằm ở phủ Thanh Hà, chỉ cần nắm tay ngươi đủ cứng, công lao đủ cao, không lo không phát triển được, nữ nhân vàng bạc là càng dễ như trở bàn tay…
Lý Hổ, Lý Bảo cũng lộ ra thần sắc hâm mộ cực đoan, chỉ trách đại ca không đề cử bọn hắn, không thể hưởng tới nũ nhân vàng bạc trong thành.
- Đúng vậy, đúng vậy, Lưu Năng nhà ta cũng làm quản sự tại phủ của Lưu lão anh hùng, đến lúc đó có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Lưu quản sự cũng hùa theo, may mắn ban đầu không đắc tội quá lớn với Lý Thanh Sơn, ai có thể ngờ được, chỉ sau mấy tháng, con trâu lúc đầu lại trở nên lợi hại như vậy.
Theo lời Lý Long, Lý Thanh Sơn đã dần dần hiểu được, mặc dù Thiết Quyền môn mở quán thu đồ nhưng gần như giống thế lực bang phái, chiếm cứ trong thành, cái tên Thiết Sư Tử Lưu lão anh hùng kia hẳn là phân đà chủ hoặc phân môn chủ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Mạo muội hỏi một câu, không biết công phu của Lưu lão anh hùng được giang hồ xưng tụng là mấy lưu?
- Nếu ngươi hỏi người bên ngoài, chưa chắc bọn họ có thể trả lời được, sư phụ ta với một tay thiết quyền đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, có thể nói là cao thủ nhị lưu.
- So với ta thì thế nào?
- Chuyện này…
Lý Long không nghĩ rằng Lý Thanh Sơn vừa mở miệng liền muốn so sánh với nhân vật đứng đầu thành Khánh Dương, cũng là sư phụ của gã, trong lòng có chút không vui:
- Không phải ta nói ngoa, mặc dù công phu của ngươi rất cao, nhưng cũng chỉ là kẻ đứng đầu trong giới tam lưu mà thôi, còn xa mới có thể sánh với sư phụ ta.
- Vậy không biết giữa lưu này với lưu kia là thế nào?
- Sư phụ ta đã nói, một người luyện võ vừa mới tìm được cánh cửa thì có thể đối phó với năm ba tráng hán. Mà một hảo thủ trong giang hồ có thể đối phó với năm ba người luyện võ như vậy, dựa theo đó mà suy ra, mặc dù không chính xác tuyệt đối, nhưng đại khái là như thế. Một khi vượt qua con số này, chính là song quyền khó địch tứ thủ.
- Chẳng qua, đây chỉ là nói đối kháng chính diện! Nếu sử dụng phương pháp du tẩu đánh lén, một cao thủ nhất lưu am hiểu khinh công có thể gϊếŧ ười mấy tên cao thủ nhị lưu sợ hãi mất mật. Nhưng mười mấy tên dùng cung nỏ đã được dạy bảo cũng có thể gϊếŧ chết cao thủ nhất lưu.
Lý Thanh Sơn đã khá hiểu rõ về thực lực của mình, những tên hái sâm kia là đám người tập võ đã luyện qua một ít kỹ năng, lúc đó, hắn được coi là giang hồ hảo thủ nên dù thắng cũng chỉ thắng thảm.
Sau khi tu hành một thời gian, hắn miễn cưỡng đạt đến trình độ cao thủ tam lưu, còn sau khi phục dụng Linh tửu thì mới được xem là tam lưu cao thủ chân chính. Võ công của Lý Long được xem như là hảo thủ, nhưng còn không được tính là cao thủ, cho nên ở trước mặt hắn, gã căn bản không phải là đối thủ.
- Xin lỗi! Ta đã đáp ứng Hoàng liệp đầu Lặc Mã trang là sẽ gia nhập vào Lặc Mã trang, sợ rằng không thể đáp ứng lời mời của ngươi.
Hắn không khỏi nghĩ đến mấy tháng trước, ngay cả ngủ trong chuồng bò cũng không được yên ổn, bị anh trai và chị dâu xem là cái đinh trong mắt, muốn tìm cách đuổi hắn đi, nhưng bây giờ lại có người khắp nơi muốn mời.
Lý Long thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy, gã tiếc nuối nói:
- Lặc Mã trang không phải là nơi có thể kiếm được nhiều chỗ tốt, trong bốn địa phương ở Khánh Dương này, chỉ có Thiết Quyền môn ta là tự tại nhất, bọn họ đều chui ở trong núi, sao có thể so với chỗ gần nơi phồn hoa như chúng ta. Mà thôi, khi nào ngươi thay đổi tâm ý muốn tới thành Khánh Dương, thì hãy tới Thiết Quyền môn tìm ta, chỉ cần báo tên của ta là được.
Lý Thanh Sơn không khỏi mỉm cười, quả nhiên hành tẩu giang hồ không có mấy người là vì hành hiệp trượng nghĩa. Hắn hỏi thăm rất nhiều tin tức, Lý Long biết gì đáp đó. Lý Thanh Sơn thấy đối phương nghĩa khí như thế, hắn cũng không phải là người không biết điều, hắn có chút biết ơn hỏi:
- Lý huynh, hôm này không phải lễ cũng chẳng phải tết, tại sao ngươi lại hồi hương?
Lý Long bỗng nhiên hạ thấp thanh âm nói:
- Coi như ngươi không hỏi, ta cũng phải nói, lần này ta trở về là một đại sự có nguy hiểm đối với Ngọa Ngưu thôn, Hắc Phong trại có thể chọn Ngọa Ngưu thôn làm mục tiêu cướp bóc.
Ngoài trừ Lý Thanh Sơn, mấy người còn lại trong phòng đều biến sắc.