Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 39 - Chương 39: Yêu Ma Chi Đạo

Chương 39: Yêu Ma chi đạo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 39: Yêu Ma chi đạo


Lý Long chỉ về một phía, Lưu Hồng sải bước đi về phía trước. Thiết Quyền môn cũng không lấy khinh công làm thế mạnh, nhưng mỗi bước đi của lão đều bằng bảy tám bước của thường nhân, hai tay áo phất phơ, tốc độ cũng không chậm. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ đã đến đống lửa trại mà đám sơn tặc Hắc Phong trại dừng chân. Hiện tại nơi này còn lại mấy cỗ thi thể, vài con sói hoang đang gặm lấy mấy thi thể nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, gầm gừ hăm dọa.

Lưu Hồng hừ lạnh một tiếng, tựa như tiếng sấm vang lên, đám sói hoang sợ hãi bỏ chạy thảm thiết. Lưu Hồng kiểm nghiệm thi thể:

- Liệt Thạch cung này quả nhiên uy lực, vậy mà Hoàng Bệnh Hổ lại đem vũ khí thành danh của mình tặng cho người khác, chẳng lẽ hắn là đệ tử do Hoàng Bệnh Hổ dạy dỗ sao? Không, chỉ với võ nghệ của con hổ bệnh kia, không thể dạy được đệ tử như vậy.

- Chẳng qua là y đã đưa Liệt Thạch cung ra, sợ rằng Hoàng Bệnh Hổ cố ý để cho hắn tiếp nhận vị trí Liệp đầu, khó trách hắn lại không sợ Hắc Phong trại. Chỉ cần trở về Lặc Mã trang, Hắc Phong trại cũng không có biện pháp làm gì được, bọn chúng có thể diệt được Lặc Mã trang sao.

- Lý Thanh Sơn thật muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?

Mùi máu gay mũi, Lý Long có chút run rẩy. Mặc dù gã luyện võ hơn mười năm, đánh nhau ẩu đả là chuyện như cơm bữa, nhưng bằng vào thế lực của Thiết Quyền môn ở thành Khánh Dương, căn bản không thể xuất hiện đối thủ tương ứng để đánh gϊếŧ, nhiều lắm chỉ dạy dỗ vài tên du côn mắt mù, hoặc là khách giang hồ đi ngang qua, gã làm sao có thể thấy được nhiều người chết như vậy.

- Nếu đã tạo thành tử thù, dĩ nhiên phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt! A Long, trong thành Khánh Dương thật sự quá an nhàn rồi, vốn dựa vào thiên tư của ngươi, thân thủ không chỉ có như vậy mà thôi.

Lưu Hồng cũng cảm thấy điều này là hiển nhiên, theo đó mà dạy dỗ đệ tử một chút.

Lý Long ấp úng không biết trả lời thế nào.

Lưu Hồng tiếp tục kiểm nghiệm thi thể:

- Ồ, vết thương này thật kỳ quái!

Lão phát hiện một tên sơn tặc bị cứt đứt yết hầu mà chết.

- Có kỳ quái gì vậy?

- Tên sơn tặc này chết ở trong đám đông, nhưng nhìn tư thế chết của gã lại giống như hoàn toàn không kịp phản ứng.

- Vậy thì có chuyện gì?

Sau khi phát hiện thêm nhiều thi thể sơn tặc có vết thương tượng tự như vậy, Lý Long tưởng tưởng đến tình cảnh quỷ dị lúc đó, trong lòng phát rét. Gã nhịn không được mà nhìn xung quanh, bóng đêm giữa núi rừng phảng phất như có ẩn núp quỷ quái. Gã quay người nhìn thấy Lưu Hồng mới cảm thấy an tâm hơn nhiều.

- Chỉ cần có khinh công đủ nhanh là có thể làm được! Nhưng khinh công như vậy, cả thành Khánh Dương cũng chỉ có chưởng môn Long Môn phái mới có thể so sánh. Chẳng lẽ tên Lý Thanh Sơn này có trợ thủ, hơn nữa còn rất mạnh.

Lưu Hồng có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ phong phú hơn nữa cũng không thể đoán ra, đám sơn tặc này không làm ra phản ứng là bởi vì bọn chúng không nhìn thấy địch nhân.

Hai người tìm kiếm dấu vết lưu lại trên mặt đất, dần dần chuyển hướng vào phía trong núi, vô số cỗ thi thể sơn tặc, rõ ràng lộ ra giống như biển báo giao thông vậy.

Có người trúng tên ngã xuống, cũng có kẻ bị cắt yết hầu mà chết.

Thần kinh Lý Long đã trở nên chết lặng, gã nhớ lại lời nói lúc trước của Lý Thanh Sơn, “Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!”, vốn gã chỉ cho đó là xúc động nhất thời, nhưng bây giờ nhìn lại, gã mới biết đó là lời tuyên bố. Lúc Lý Thanh Sơn bóp cổ gã, gã còn không sợ lắm, hiện tại tự nhiên cảm giác được run rẩy từng đợt.

Lại phát hiện thêm một cụ thi thể sơn tặc, Lý Long nói:
- Bọn sơn tặc đã chết sạch rồi, chỉ còn lại tên Tam đương gia kia!

Sau đó, hai người lại phát hiện một con ngựa lùn, miệng sùi bọt mép, ngã lăn trên mặt đất.

Không lâu sau đó, Lưu Hồng dừng bước nhìn về một gốc đại thụ. Lúc này, dù lão là người từng trải cũng lộ ra mười phần khϊếp sợ, máu tươi làn tràn rất xa, mùi máu so với mấy tên mới chết bên đống lửa còn nồng đậm hơn rất nhiều.

Lý Long nhìn thoáng qua, gã liền nhịn không được mà nôn mửa liên tục, dường như muốn đem những hình ảnh nhìn thấy trong đêm này nôn hết ra ngoài.

Suốt một đêm này, Tam đương gia giống như đắm chìm trong một cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại, một đám người bên cạnh chết dần đi, tử thần phía sau ép tới từng bước.

Tam đương gia vận khinh công, liều mạng bỏ chạy về phía Hắc Phong trại, mặc dù tốc độ không thể so sánh với khinh công phiêu dật của Long Môn phái, nhưng có lẽ do nguy cơ kích phát tiềm lực nên cũng không chậm.
Âm phong vờn quanh bốn phía, vẫn gắt gao đuổi theo sau lưng y, làm cho y không dám dừng lại, đến khi nội lực toàn thân tổn hao sạch mới dừng lại dưới một gốc đại thụ, thở dốc từng ngụm.

Nhìn thoáng qua phía sườn núi, y đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Hắc Phong trại, y lộ ra nụ cười.

“Phốc!!!”

Một mũi tên gào thét phá không lao đến, xuyên qua bắp đùi y, ghim sâu vào gốc cây khô, là khô rơi rụng như mưa, rả rích rơi xuống.

Tam đương gia bất chấp đau đớn, nhìn về thân ảnh kinh khủng kia đang từ trong rừng cây đi ra, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như là thợ săn tìm được con mồi đã truy tung từ lâu, sợi dây trên cây cung lớn trên tay hắn vẫn còn rung động.

- Đến đây thì chấm dứt thôi, Tam đương gia!

- Hôm nay coi như ta nhận thua rồi, chuyện trên giang hồ, núi không chuyển thì nước chuyển, không ngại kết giao bằng hữu chứ, a...!
Trong thời khắc nguy cấp, Tam đương gia lại lộ ra bộ dáng bất cần, nói ra lời khách sáo của giang hồ, nhưng y chưa nói hết thì một mũi tên đã xuyên qua người.

- Đừng nhắc tới hai chữ này, bởi vì ngươi không xứng! Nào, nói đi, nói hết tình huống trong Hắc Phong trại cho ta biết, các ngươi có bao nhiêu người, có bao nhiêu đương gia, đại đương gia luyện võ công gì?

- Nếu như ta nói hết, ngươi sẽ không gϊếŧ ta chứ?

Tam đương gia đổ mồ hôi đầy người, vừa đau đớn lại vừa sợ hãi.

Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ một chút:

- Không được, ta đã nói rồi, hôm nay ngươi phải chết, ta sẽ cho ngươi thống khoái!

Dù lừa gạt cũng không cần, đó chính là muốn nói rõ ràng cho y biết, ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi có nói hay không cũng vậy.

Tam đương gia mắng:

- Con mẹ mày, muốn đánh muốn gϊếŧ thì cứ đến đây, xem thử lão tử có nhíu mày hay không!
Lý Thanh Sơn lạnh lùng cười một tiếng:

- Rất hợp với ý ta!

Từ sâu trong mắt hắn, hồng quang lưu chuyển mà chính hắn cũng không phát hiện.

....

Lý Long miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cố gắng né qua thi thể phía dưới gốc cây kia:

- Sư phụ, chúng ta phải tiếp tục đuổi theo sao?

Lưu Hồng khoát tay:

- Không cần, một tên sát tinh như vậy xuất thế, từ nay giang hồ sắp xảy ra nhiều chuyện rồi.

Nhân vật giang hồ có thủ đoạn hung tàn, lão đã thấy rất nhiều, chỉ riêng tên Tam đương gia này cũng không thua kém rồi.

Nhưng mới vừa xuất đạo lại có thể làm ra thủ đoạn độc ác vô tình như vậy, thật sự là hiếm thấy, ai mà không nôn mửa vài lần, kinh nghiệm qua vài lần sinh tử mới có thể làm cho tâm tình dần dần cứng rắn.

Lý Long nói:

- Hắn mới chỉ là cao thủ tam lưu, chỉ dựa vào đánh lén mới có thể làm trọng thương Tam đương gia, sao sư phụ lại coi trọng hắn như vậy?
Lưu Hồng nói:

- Ta chỉ nói cho ngươi, nhân vật như vậy tràn lan đầy giang hồ, không có người nào là không phải kẻ mạnh, bất kỳ loại võ công nào đến trong tay những người này đều phát huy ra uy lực siêu tuyệt, không thể tùy ý đối địch với những người như vậy.

- Vì cái gì chứ???

Lý Long không hiểu được, chẳng lẽ có lòng dạ độc ác thì sẽ có võ công cao sao?

- Tinh hoa võ học, tại trong lúc sát phạt.

Nhưng mà lúc này, Lý Thanh Sơn được Lưu Hồng sùng bái thành sát tinh lại ngã quỵ bên cạnh dòng suối nhỏ nôn mửa, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Đến cuối cùng, Tam đương gia lại không có xương cứng như hắn nghĩ, một năm một mười nói ra hết tất cả tin tức mà Lý Thanh Sơn muốn biết, y chỉ cầu được chết.

Sau khi dùng một đao kết thúc Tam đương gia, màu đỏ trong mắt lờ mờ, giống như hắn mới ý thức được mình vừa làm cái gì... Hắn dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn hành hạ một người đang sống sờ sờ, cái này cũng chưa tính, đáng sợ hơn là hắn cảm giác được thích thú khi làm việc đó.
- Rốt cuộc thì ta bị gì vậy?

Một cái móng trâu đạp vào lòng suối, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, Thanh Ngưu nhìn hắn, dùng giọng điệu như vừa tán thành vừa giễu cợt nói:

- Càng ngày ngươi càng giống yêu ma rồi!

- Vậy thì thế nào?

Lý Thanh Sơn bướng bỉnh nổi lên hỏi ngược lại. Hắn hiểu được, tu hành càng sâu, môn thần công này càng ảnh hưởng sâu sắc đến tâm cảnh của hắn. Nếu nói đây là thần thông yêu ma đạo, vậy thì không có khả năng rộng lượng thương người.

Bình Luận (0)
Comment