Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 5 - Chương 5: Cửu Ngưu Nhị Hổ

Chương 5: Cửu Ngưu Nhị Hổ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 5: Cửu Ngưu Nhị Hổ


Thanh Ngưu không đáp, nhắm mắt lại.

Lý Thanh Sơn nằm trên giường, trên mặt mặc dù duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm xúc dâng trào không thể tự ức, mãi đến lúc nửa đêm mà vẫn còn chưa ngủ. Nhưng niềm hóng chờ trong lòng một khi đã bị kích thích, thì cảm giác so với một ngày làm việc của nhà nông còn mệt nhọc hơn, hắn lập tức chìm vào trong giấc mộng.

Đêm đó, hắn mơ địch thủ của mình có hơn mười triệu người, hắn xông pha giết địch, thây chất như núi cao che lấp ánh mặt trời, máu chảy thành biển lớn.

Sau khi tỉnh giấc, giấc mộng như thủy triều biến mất không thấy tung tích, ánh sánh chiếu vào, mặt trời đã lên trên ba con sào.

Tên họ Lưu chết giống như một giọt nước lạnh đổ vào trong chảo dầu, trong thôn bỗng nổi lên cơn sóng lớn. Kẻ này từ trước tới nay làm nhiều việc ác, bây giờ rốt cục cũng đã chết rồi, thôn dân bình thường thì vỗ tay khen hay, miệng nói báo ứng.

Nhưng kế tiếp có người lại suy đoán ai là hung thủ đây? Người có thù oán với tên Lưu chốc đầu kia mặc dù nhiều, nhưng người dám báo thù lại không có mấy người, trong thôn nhỏ này không có bí mật gì có thể giữ mãi. Người trong thôn lập tức nghĩ đến việc xảy ra ở từ đường ngày hôm qua, mà những người kia đến giờ mà vẫn còn chưa tới xem việc nhiệt náo này, càng khiến người ta tin vào suy đoán của mình.

-Lý Nhị lang gϊếŧ người?

-Nhìn hắn thường ngày vẫn hay chịu đựng không lên tiếng, từ khi nào lại có dũng khí lớn như vậy.

-Giờ sợ là đã chạy trốn rồi.

Mọi người trong thôn cứ bàn luận rì rầm với vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp nạn. Mặt mũi của vợ chồng Lý Đại trắng bệch, vẻ mặt của Lưu quản sự và Lý thôn trưởng trầm như nước cũng không khá hơn là bao. Còn mấy tên lưu manh kia thì sợ đến mức chân nhũn ra, nếu đêm qua bọn chúng đi ra ngoài, hiện tại có nằm ở đây hay không còn chưa biết.

Không biết ai thét lên một tiếng kinh hãi:

-Lý Nhị lang đến rồi.

Đoàn người tự động nhường cho hắn một lối đi, dưới ánh mắt của tất cả mọi người Lý Thanh Sơn nhanh chân đi đến bên thi thể tên họ Lưu. Hôm qua sắc trời tối đen cũng không cảm giác được, tuy hôm nay vừa nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, nhưng trên mặt hắn cũng không lộ ra biểu hiện gì, chỉ nói:

-Chết là đáng đời.

Ánh mắt hắn đảo qua đoàn người từ trái sang phải.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, trong một đêm, Lý Thanh Sơn phảng phất trở thành một người khác, làm ọi người phải sợ hãi. Những người bị hắn nhìn trúng, đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, mà mấy người trong cuộc lại càng sợ hết hồn.

Lý trưởng thôn nói:

-Trói Lý Nhị lại cho ta, đưa hắn đến từ đường.

Thôn Ngọa Ngưu thực sự hẻo lánh, trên căn bản nằm ở trạng thái tự trị, có chuyện gì đều do mấy ông già trong thôn tự thương lượng rồi giải quyết, cho dù là vụ án liên quan đến mạng người. Đầu tiên họ cho người bắt nghi phạm lại, đưa đến nha môn, đừng hy vọng nha môn phái người, trèo non lội suối mấy chục dặm đường đi tới nơi rách nát này để bắt người. Vì lẽ đó cơ bản tốt nhất là không nên phí công đi đến nha môn, trực tiếp xử theo luật lệ riêng của thôn.

Bay giờ đám thôn dân mới thật sự rối loạn, Lý Thanh Sơn nhướng mày quát lên:

-Ai dám?

Dù cho trong tay hắn không hề cầm binh khí, nhưng hắn mang theo khí thế của người đã từng gϊếŧ người, thật giống như một thanh đao tuốt ra khỏi vỏ, lộ cực kì sắc bén.

Thôn dân không người nào tiến lên, nhưng cũng không phải là sợ hãi Lý Thanh Sơn. Trong lòng người đều có một cán cân riêng, thôn dân tư tưởng vốn cực kì chất phác: trưởng thôn cấu kết với người khác, ngang ngược hống hách bắt nạt người lương thiện như vậy, thì có tư cách gì mà ra lệnh cho chúng ta. Các vị hương thân phụ lão nhìn Nhị Lang lớn lên, còn gọi ngươi một tiếng gia gia, ngươi cũng nhẫn tâm hạ thủ được hay sao? Tên họ Lưu này chết chưa hết tội, Nhị Lang làm là như vậy cũng là vì dân trừ hại mà thôi.
-Tên Lưu chốc đầu này tự mình uống rượu say, rồi tự hành hạ mình đến chết, có liên quan gì tới Nhị Lang cơ chứ?

Người vừa nói chuyện chính là Trương Ngũ Ca, người có đại thù với tên họ Lưu. Tên họ Lưu từng thừa dịp gã xuống ruộng làm việc, để tròng ghẹo vợ gã, lúc đó gã chỉ hận không thể cùng kẻ này liều mạng, do người vợ khổ sở khuyên nhủ nên mới chịu thôi. Bây giờ thấy y phơi thây ở đây, trong lòng vui sướиɠ không nói ra được.

Lập tức có người phụ họa:

-Đúng vậy, đúng vậy, chính là y tự chết, đây cũng là báo ứng của ông trời.

Trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, đều nói tên họ Lưu chết ngoài ý muốn, dường như họ mặc kệ những lỗ thủng trên người y, ánh mắt nhìn phía Lý Thanh Sơn, đều nhiều hơn mấy phần kính ý.
Sắc mặt của Lý Thanh Sơn bỗng nhiên có chút thay đổi, đây chính là cái gọi là dân ý.

Lý trưởng thôn biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì quyền uy của mình ở trong cái thôn này tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa lão cũng thật sự sợ Lý Thanh Sơn trả thù, sớm biết tiểu tử này hung ác như thế, ông ta tất nhiên sẽ không vì một chút bạc vụn mà nhúng tay vào việc này đâu. Thôn dân không nghe chỉ huy của ông ta, còn mấy tên lưu manh so với người bình thường còn không bằng, đã sớm lén lút chạy trốn.

Ông ta chỉ có liếc mắt nhìn Lưu quản sự một cái, ý bảo gã có thể huy động gia đinh trong nhà tới đây không, nhưng Lưu quản sự làm như không thấy. Lúc trước là do Lý Đại đem đất bán cho gã, chứ gã lại chưa từng ra mặt đòi mua, cả đại nghiệp của gã, hà tất chỉ vì việc nhỏ này mà cùng người khác liều mạng như vậy sao? Hơn nữa không cẩn thận lại gây ra sự phẫn nộ của dân chúng, đúng là cái được không đủ bù cái mất.
Trong lúc vô tình, gã đã xem Lý Thanh Sơn như cường nhân.

-Yêu nghiệt phụ thể, yêu nghiệt phụ thể, ta sớm đã nói, ta sớm đã nói rồi.

Bỗng nhiên bà cốt chỉ vào người Lý Thanh Sơn mà gào thét.

Vẻ mặt người trong thôn đại biến, không tự chủ được đứng cách Lý Thanh Sơn xa thêm một chút.

Lý Thanh Sơn tiến lên tung một cước đá ngã bà ta:

-Ngươi lão tặc bà này, muốn vu ta tới khi nào nữa đây, nếu dám nói thêm câu nữa, ta sẽ xé nát miệng của ngươi.

Bà cốt:

-Ai ôi!!!

Rồi im miệng, không dám nói lời nào nữa, chỉ lấy ánh mắt oán độc nhìn chằm chặp vào người hắn.

Lý Thanh Sơn bình tĩnh không sợ:

-Nếu ngươi thật sự có thần thông gì, thì ngươi hãy sai những tên thần quỷ kia tới tìm ta là được rồi, xem ta có sợ hay không.

Nói xong, hắn ngẩng đầu đi ra khỏi đám người. Đi thẳng đến chỗ không có người, khí thế vừa rồi mới biến mất, hắn chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng cũng biết bước này hắn đi đúng rồi.
Nếu vì sợ sệt mà trốn ở trong nhà, khiến cho Lý trưởng thôn điều động người trong thôn tới, sợ là không đầy một buổi tối đã có người tới bắt hắn, dựa vào thân thể hắn hiện tại, đúng là vẫn không địch nổi ba, năm tên đại hán. Chỉ có tung ra hiểm chiêu, trước tiên phải để khí thế lộ ra bên ngoài, lại phải mượn tới công lý, thì mới có cơ may thoát được.

Trở lại nhà tranh, Thanh Ngưu đã chờ từ lâu, nhìn Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới.

Lý Thanh Sơn cũng ý thức được bầu không khí có chút khác lạ, tiến lên cung cung kính kính cúi chào, rồi ngẩng đầu cười hỏi:

-Ngưu ca, có cần bày ra lễ bái sư không?

Thanh Ngưu nói:

-Rượu thịt của ngươi, không phải lấy từ chỗ ta thì đào ở đâu ra? Còn bày vẽ cái già mà yến tiệc bái sư nữa chứ.
Lý Thanh Sơn buông tay nói:

-Ta giúp huynh cắt chút cỏ non cũng không được sao?

Ánh mắt Thanh Ngưu trầm xuống:

-Không nói chuyện cười nữa, ngươi vừa mới có bản lĩnh gϊếŧ người, ta sẽ dạy ngươi kỹ năng giết người, trong tương lai sẽ không thiếu lúc ngươi toàn lực tranh đấu với người khác đâu. Cũng sẽ không một ngày nào bình an dễ chịu, nếu là đạo hạnh không đủ, người bị gϊếŧ chắc chắn là ngươi, khi đó cũng đừng nên oán trách ai cả.

-Mạnh được yếu thua, đạo lý đó cho dù đi tới bất cứ chỗ nào cũng như nhau cả thôi, ta tuyệt đối sẽ không oán trách, không hối hận đâu.

Thanh Ngưu nói:

-Khá lắm, tuyệt đối không được hối hận! Nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ ‘Ngưu Ma Đại Lực Quyền’, đợi ngươi luyện được một ngưu lực, khởi tạo căn cơ vững chắc, ta lại truyền ngươi ‘Hổ Ma Luyện Cốt quyền’. Kiêm tu hai pháp quyết, khi hợp lại có thể luyện được một môn thần thông của đạo gia Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực, trong giới diện này ngươi có thể mặc sức hoành hành.
-Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực?

Lý Thanh Sơn nghe thoáng qua thì cái tên này có vẻ quá phổ thông. Chín con trâu hai con con cọp thì có gì lạ kỳ đây, chúng đều là dã thú bình thường nhất mà cũng xứng để được gọi là thần thông, lại có thể hoành hành nhân giới sao?

Nhưng hắn nghĩ kỹ lại, trong lòng có cảm giác kinh ngạc, mười mấy năm hắn nuôi trâu, biết rõ sức mạnh của một con trâu lớn bao nhiêu. Sức của một con trâu đực có thể so được với mười tên tráng niên, chỉ cần có thể đạt được một ngưu lực, thì đã có thể mặc áo giáp cầm trường mâu, xung phong ở nơi chiến tuyến trên chiến trường, đáng được gọi là dũng tướng.

Chín con trâu hai con con cọp đúng là không gì lạ kỳ, nhưng nếu sức mạnh của bọn chúng tập trung trên người một người, ắt hẳn lực của một cánh tay có thể nâng vạn cân. Nếu như vậy thì có người nào có thể ngăn cản được hắn, cho dù Lữ Bố sống lại, Lý Nguyên Bá vẫn tồn tại trên đời, cũng không thể đỡ được một quyền nhẹ nhàng của hắn.
-Chẳng qua nếu là đạo gia thần thông, vì sao lại gọi là là Ngưu ma Hổ ma?

-Môn thần thông này vốn là thượng cổ thần thông, hiện tại đã thất truyền.

Lý Thanh Sơn nghe thấy hai chữ "Thượng cổ" thì cực kì hưng phấn, trong nhận thức của hắn, mặc kệ là linh đan diệu dược bí kíp pháp bảo gì, chỉ cần dính líu quan hệ với hai chữ này dường như tất cả đều mạnh mẽ vô cùng.

Lời giải thích của Thanh Ngưu lại làm cho hắn thất vọng, nguyên nhân vì sao môn thần thông này lại bị thất truyền đơn giản là vì tu luyện nó quá khó khăn, bị thay thế bởi thần thông khác của các cao nhân kỳ tài đời sau sáng tạo, nói đơn giản chính là bị loại bỏ.

Thượng cổ tiên hiền tất nhiên lợi hại, nhưng hậu nhân không hẳn là không thể sánh được với tiền nhân, huống hồ được đứng ở trên bả vai của tiền nhân.
-Người tu hành đương thời coi trọng luyện khí mà xem thường luyện thể, thậm chí làm cho thân thể thối rữa, loại thần thông theo đuổi man lực này đương nhiên sẽ không được để vào trong mắt.

-A, ngươi cũng đừng quá thất vọng, thần thông mà ta dạy cho ngươi cũng không phải là nguyên bản, mà đã được một vị đại năng của yêu tộc cải tiến qua mấy lần, cho nên mới dám gọi là Ngưu ma Hổ ma. Ngưu Ma luyện thể, Hổ Ma luyện cốt, vì ma mà nhập đạo. Đạo lý cơ bản của nó là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn", uy lực cũng mạnh hơn nhiều so với ban đầu.

-Thân thể của ta là nhân loại, tu hành môn thần thông này có tai hại gì hay không?

-Không biết, bởi chưa từng ai đã tu luyện qua, nói không chừng có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, biến thành yêu ma.

Thanh Ngưu ung dung nói, Lý Thanh Sơn cũng chỉ có thể cười khổ, tu luyện thượng cổ thần thông đã bị thất truyền từ lâu thì cũng không có gì để bàn, nhưng lỡ may biến thành "quái nhân", bị những người tu hành khác cười nhạo thì thật không biết làm sao nữa. Tu thần thông này đã được yêu ma sửa đổi, nhưng vẫn có khả năng biến thành "quái vật", nói không chừng còn bị người tu hành khác trảm yêu trừ ma mất.
Nhưng bây giờ hắn cũng không phải là lúc để kén cá chọn canh, Lý Thanh Sơn suy nghĩ chốc lát, hít sâu một hơi:

-Vậy xin Ngưu ca hãy dạy ta môn thần thông này.

Nếu có người biết được giờ khắc này hắn khát vọng thay đổi vận mệnh mãnh liệt đến như thế nào, thì cho dù biến thành yêu ma, hắn cũng sẽ tiếp nhận.

Thanh Ngưu lập tức truyền “Ngưu Ma Đại Lực Quyền” và tỉ mỉ nói qua những điểm cốt yếu trong khi tu hành cho hắn biết. Lý Thanh Sơn lập tức tập luyện, từng chiêu từng thức bắt đầu khoa chân múa tay để luyện tập, hoạt động gân cốt, hoạt động tứ chi.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trong bóng cây bà sa, một con trâu già và một người thiếu niên, trâu già thì nhàn nhã nằm nghỉ, thỉnh thoảng mở miệng chỉ điểm vài câu, thiếu niên rất nghiêm túc, ngưng thần yên lặng lắng nghe.
Thanh Ngưu mặc dù không thể tự mình diễn luyện, nhưng mỗi lời nói ra lại chỉ đúng chỗ quan trọng, khiến cho Lý Thanh Sơn thông suốt rất nhiều điều, lý giải đối với “Ngưu Ma Đại Lực quyền” càng tăng thêm một phần, luyện tập càng ngày càng hăng say.

Tuy Thanh Ngưu luôn hững hờ, nhưng trong lòng đối với ngộ tính của tên "đệ tử" này cũng tương đối thoả mãn, không hổ là người có túc tuệ. Người như thế tất nhiên sẽ không ở lại lâu trong dân gian, hắn bất hạnh sinh ra trong thôn xóm ở vùng thâm sơn, vận mệnh quả thật không tốt, giống như rồng giam mình trong ao nước tù, hổ lạc đồng bằng.

Nếu như đến được bất cứ thành trì phồn hoa nào, cho dù là tập võ hay học văn, tài năng cũng sẽ sớm bộc lộ, trở thành tuấn kiệt một phương, sẽ không uổng phí tài năng trong thôn xóm hẻo lánh này.
Chẳng qua chính vì như thế, đồ vật tốt như thế này mới có thể rơi vào trong tay nó, nó cũng chỉ muốn đào tạo được một vị tuấn kiệt mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment