Chương 52: Uy lực của Linh Khí - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 52: Uy lực của Linh Khí
Long Môn phái vốn ngông cuồng, bá đạo, nhưng hiện tại, trong mắt mọi người, Lý Thanh Sơn còn ngông cuồng gấp mười lần. Chỉ trong một câu đã tỏ ý muốn san bằng hai thế lực giang hồ đông đảo nhất Khánh Dương thành.
Trên mặt Dương An Chi lại không có chút biểu hiện tức giận nào. Sau khi khôi phục lại lý trí tỉnh táo của một kiếm khách, bằng bản năng, trực giác, lão ta đã nhận thấy Lý Thanh Sơn chính là một trong những cường địch hiếm có của mình. Nhưng, lão ta lại rất tự tin. Dựa vào khinh công tuyệt thế của mình, nhất định sẽ khắc chế được Lý Thanh Sơn, cái tên chỉ biết luyện chút công phu bên ngoài, cũng giống như Lý Thanh Sơn có thể khắc chế được Thiết Quyền của Lưu Hồng. Dùng nội lực lớn hơn, nếu không thể là tổn thương da thịt hắn thì cũng sẽ làm tiêu hao sức lực của hắn. Lý Thanh Sơn có thể cản lại những thanh kiếm bình thường của đám Đệ tử Long Môn nhưng không thể ngăn được kiếm của một vị nhị lưu cao thủ như lão.
Điểm này, Lý Thanh Sơn cũng đã biết, hơn nữa hắn cũng đã để ý được, nơ đeo kiếm của Dương An Chi không giống với trường kiếm của các đệ tử bình thường. Nhưng, đối mặt với một cao thủ như vậy, không thể trốn tránh mà chỉ có thể tự thân đối mặt.
Hai người đôi co, tửu lâu cũng an tĩnh lạ thường, sát khí tỏa ra, ngột ngạt đến không thở nổi.
-Keng!
Dương An Chi rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm ánh lên vẻ sắc lạnh, quét về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nheo mắt lại, mũi kiếm lại phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, giống như tiểu đao hắn đã mua.
Người nổi danh, kiếm cũng nổi danh. Đây cũng là một thanh bảo kiếm nổi danh trong Khánh Dương thành, không một ai không biết đến nó.
Phi Long kiếm, chính là bảo kiếm của Long Môn phái, được truyền từ này sang đời khác, chỉ có chưởng môn mới có tư cách sở hữu! Người nổi danh vì mạnh, kiếm nổi danh vì lợi. Thanh bảo kiếm này, ngay cả trong tay một người bình thường, chém sắt cũng như chém bùn. Nếu là ở trong tay một kiếm khách chân chính, mới là một hung khí gϊếŧ người thật sự.
- Đây là một món Linh Khí !
Trước khi đến yến hội này, Thanh Ngưu nhìn thanh tiểu đao trong tay Lý Thanh Sơn, nói.
- Linh Khí cái gì? Chẳng lẽ ta lại nhặt được bảo vật?
Lý Thanh Sơn nghịch tiểu đao trong tay. Hắn kiếp trước cũng đọc được trong tiểu thuyết hay có tình tiết này. Tùy tiện đến một tiệm tạp hóa, lại nhặt được một quyển bí kíp thần công, từ đó gặp Thần sát Thần, gặp Phật sát Phật.
Thanh Ngưu cười khinh miệt, phá vỡ ảo mộng của hắn:
- Món đồ này chỉ có một tầng linh khí mỏng, ngay cả Linh Khí hạ phẩm cũng không bằng, chắc chắn là do một người mới học nghề làm ra. Nhưng với trình độ này của ngươi thì cũng có thể coi là bảo vật !
Ý cười nhạo trong mắt Thanh Ngưu lại càng nồng đậm.
Món đồ này chỉ đáng làm phi đao, cho dù là đối với người tu luyện hay người bình thường, món đồ này cũng không khác gì một phế phẩm.
Lý Thanh Sơn cẩn thận đem tiểu dao cất đi. Đây là vật đầu tiên hắn tìm được. Hừ, Linh Khí, dù sao cũng có giá trị kỷ niệm, cũng có thể coi là vật phẩm hi hữu.
Hắn cũng không nghĩ tới, trong thoáng chốc lại gặp được một món đò tương tự, hơn nữa còn ở trong tay của kẻ địch.
Chưởng quầy của Kim Qua quán cũng đứng trong hàng ngũ thân sĩ, cũng cùng các thân sĩ khác đứng xem náo nhiệt. Hiện tại, ông ta cũng đang say mê nhìn Phi Long kiếm.
Thanh kiếm này nếu có ở Kim Qua quán của ông ta, thì nếu Thanh Sơn có lấy toàn bộ bạc ra, quỳ trên mặt đất thì ông ta cũng không bán.
Kiếm khí đánh tới, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thanh Sơn sẽ mang người ra đỡ giống như vừa nãy. Nhưng, hắn lại tránh lưỡi kiếm đang phi tới, nhảy vào một góc của tửu lâu.
Dương An Chi thấy vậy thì càng ra chiêu nhanh hơn, cổ tay linh hoạt, kiếm quang như ảo ảnh, nhìn về phía Lý Thanh Sơn. Cách đến vài thước, hàn khí đã đâm vào da thịt Lý Thanh Sơn, lạnh đến phát run.
Hai người di chuyển, đám thân sĩ rối rít kêu la, chạy thục mạng, chỉ sợ bị đem ra làm lá chắn sống.
Lý Thanh Sơn cũng không vô lại đến mức độ đó. Đưa tay nâng một cái bàn bát tiên lên, thành một vũ khí phòng thân. Bàn lớn như vậy, trong tay nhắn lại nhẹ như tờ giấy. Cuồng phong đã nổi lên bốn phía, đèn đuốc chập chờn.
Dương An Chi không hề có trở ngại gì, kiếm quang đã đạt tới trình độ, bàn bát tiên cũng có thể chém dễ dàng như đậu hũ. Đảo mắt một cái đã thấy bàn bị chém nát vụn chỉ còn lại một cái chân, bị Lý Thanh Sơn bóp trong tay.
Dương An Chi ra chiêu không ngừng, ép Lý Thanh Sơn dán lưng vào tường không còn đường lui.
Bỗng nhiên cả tửu lâu tối om, chân bàn trong tay Lý Thanh Sơn bay ra, ném rơi chiếc đèn cuối cùng.
- Muốn chạy sao? Đã quá muộn rồi !
Dương An Chi thét lên nhưng không kịp nhìn thấy gì. Bóng tối đã bao trùm. Trên mặt Lý Thanh Sơn không phải là biểu hiện kinh ngạc mà là một nụ cười.
-Phanh!
Lý Thanh Sơn bước tới, hai lòng bàn tay kẹp lấy Phi Long kiếm.
Dương An Chi cười lạnh, hắn lợi dụng bóng tối để chiếm thế chủ động, muốn dùng khí lực để giữ Phi Long kiếm, đúng là si tâm vọng tưởng !
Kiếm phong chợt đâm tới, tiếng thanh kiếm ma sát với lòng bàn tay phát ra âm thanh như ma sát với kim loại, nghe rất chói tai. Mũi kiếm cách cổ họng của Lý Thanh Sơn ba tấc thì dừng lại. Sắc mặt Dương An Chi biến đổi, sau lưng lão ta như có một luồng Hàn khí đánh tới, là cảm giác nguy cơ sinh tử cận kề đã nhiều năm không thấy.
- Không thể nào !
Đó là câu nói đầu tiên hiện ra trong đầu lão ta vào lúc này.
Mặc dù mắt không thể thấy, nhưng lão vẫn có cảm giác có người đang đứng rất gần phía sau lưng. Tại sao lại không phát hiện ra từ sớm hơn, trừ khi phải là khinh không tuyệt đỉnh, hay là ám khí?
Trong tửu lâu, nếu đèn vẫn sáng, mọi người có thể nhìn thấy một thanh tiểu đao bay tới, đâm vào phía sau gáy Dương An Chi, rất giống như ám khí. Nhưng nếu có người có con mắt như Lý Thanh Sơn, sẽ thấy con dao nhỏ này được cầm trên bàn tay nhỏ bé, trắng noãn của Tiểu An, rất thích hợp.
Tiểu An tu luyện ‘Chu nhan bạch cốt đạo’, mỗi ngày đều cần máu tươi để luyện công, đã không còn sợ mùi huyết khí này nữa, cũng có thể đứng gần các cao thủ, nhưng vẫn thiếu một vũ khí thích hợp.
Nếu là dùng liệt đao bình thường, bằng thực lực của Dương An Chi, nhất định lão ta sẽ phát hiện ra, Chỉ cần dựa vào nội lực trong nội thể cũng đủ để đẩy thanh đao ra, khó có thể làm tổn thường đến ông ta.
Nhưng bây giờ thì khác, tiểu đao có Linh Khí, trong tay của Tiểu An, không những không phải là phế vật mà còn là một binh khí ám sát vô cùng lợi hại.
Dương An Chi cũng lợi hại không kém, ngay thời điểm mấu chốt, lão lập tức cúi đầu tránh ra, đao phong như chỉ lướt qua da đầu. Lão kinh mà không loạn, chỉ cần tiếp túc phát lực, sẽ gϊếŧ chết được Lý Thanh Sơn, sau đó có thể ung dung đối phó với cao thủ phía sau.
Bông nhiên, tiểu đao chuyển hướng, đâm mạnh xuống phía dưới.
Không phải là ám khí !
Đại não của Dương An Chi bỗng chốc trở nên hỗn loạn, bởi vì sau lưng ông ta bây giờ không hề có một chút hơi thở của người sống. một cỗ sợ hãi trào dâng, ông ta liều mạng rút kiếm về cố thủ.
Lý Thanh Sơn kẹp chặt thanh kiếm, cười lạnh. Muốn đâm thì dễ, nhưng để đầu của ngươi bị đâm xuyên trước đã. Muốn rút ra? Đừng có nghĩ đến chuyện đó!
Mỗi kiếm khách khi nhập môn đều đã được dạy ‘Kiếm còn thì người còn’, huống chi đây lại là thanh kiếm tổ tiên truyền lại. Nếu để kiếm ở trong tay Lý Thanh Sơn, mà người lại dùng khinh công chạy trốn, để người khác biết được, thật quá mất mặt.
Dương An Chi suy nghĩ thoáng qua một chút rồiquyết tâm đâm kiếm về phía trước sau đó mới bị đâm đằng sau, tất cả những chuyện đó cũng chỉ diễn ra trong thời gian vài hơi thở.
Đám thân sĩ cũng hốt hoảng theo, không thể phản ứng kịp. Chỉ có Lưu Hồng hít ra hít vào, ngửi thấy mùi máu tanh. Trong lòng khẽ chấn động, Dương An Chi bị thương? Tên tiểu tử Lý Thanh Sơn làm sao có thể đả thương lão ta được?
Dương An Chi đến giây cuối cùng mới quyết định bỏ kiếm, cũng chính là bỏ đi tự trọng của mình. Tiểu An dùng Tiểu đao kéo một đường dài hơn một thước sau lưng ông ta, máu tươi chảy dọc theo cột sống.
Lý Thanh Sơn cũng có chút bội phục quyết định của lão ta. Nếu là bình thường hắn sẽ bị ý chí của đối phương làm cho dao động nhưng đây lại là một trận chiến đấu thực sự, hắn không thể để loại tâm tình này làm ảnh hưởng. Mà có lẽ, trong tình huống bình thường cũng không nên dây dưa cùng địch thủ. Cả hai đều là địch thủ không đội trời chung, đều muốn đưa nhau vào chỗ chết. Đã như vậy phải quyết tâm đánh chết đối phương mới hợp lý.
Trên tửu lâu tối sầm, chỉ có chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Dương An Chi mở to hai mắt, cố gắng thích ứng với bóng tối. Một hắc ảnh hiện ra, cuồng phong đập vào mặt, dường như có mang theo Tinh Khí.