Chương 64: Hổ Ma Đào Tâm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 64: Hổ Ma Đào Tâm
Nhưng gánh nặng thân thể lớn lên cũng không phải là chuyện xấu, mà ngược lại đó thì đó là chuyện tốt. Tuy Ngưu Ma Đại Lực quyền rằng tạo ra sức mạnh siêu phàm, sức chịu đựng, năng lực phòng ngự đều tăng cao nhưng hắn vẫn thường cảm thấy có chút lãng phí.
Sức mạnh tuy lớn, nhưng nếu không có tốc độ đủ nhanh thì sẽ không đánh trúng đối phương, vì lẽ đó trong khoảng thời gian khi hắn đối phó Dương An Chi, vẫn luôn đặt mình vào nguy hiểm.
Sức chịu đựng mạnh, tất nhiên có thể giúp hắn chống đỡ trong khoảng thời gian lâu hơn, thế nhưng khi liều mạng tranh đấu, điều quan trọng nhất chính là tốc độ. Trong mỗi trận đấu tình thế luôn thay đổi trong nháy mắt, một đòn không trúng thì phải trốn xa ngàn dặm, nào có bao nhiêu người dám đại chiến ba ngày ba đêm cơ chứ.
Phòng ngự cường hãn chỉ có thể khi dễ một nắm đấm cao thủ, thế nhưng nếu là bảo kiếm sắc bén, thì cái gọi là "Châm Trát Ngưu Bì" của hắn không hẳn có thể chống đỡ được, hơn nữa chịu đòn thật sự không bằng đánh người.
Thế nhưng bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền này căn bản đã giải quyết được những vấn đề đó, nó làm cho hắn có thể đem toàn bộ sức mạnh trong cơ thể bộc phát ra trong nháy mắt, tốc độ cũng lập tức đột biến.
Ngoại trừ "Hổ Ma Ba Sơn", trong Hổ Ma Luyện Cốt quyền còn có hai thức áp dụng cho thân pháp là "Hổ Ma Dược Giản" và "Hổ Ma Hạ Sơn". Trong hai chiêu thức này đã bao hàm toàn bộ động tác cơ bản của thân pháp như tung người, dậm và bật nhảy, nhào tới trước, lùi về sau, giống hệt như khi mãnh hổ di chuyển trong rừng rậm, có thể nói là nhanh như gió.
Lý Thanh Sơn dừng bước, để cho nhịp tim đang đập loạn cào cào chậm rãi bình phục, nhắm mắt thể ngộ cảm giác vừa mới có, đồng thời, cũng là đang đợi.
Khinh công của hai cái bóng đen kia tính ra cũng không tệ, chỉ trong chốc lát sau đã đi ra khỏi rừng cây, dựa vào ánh tuyết sáng ngời, liếc mắt đã nhìn thấy Lý Thanh Sơn đang đứng trên sườn núi, đồng thời cảm giác được một luồng khí tức vừa hung mãnh vừa nguy hiểm.
Lý Thanh Sơn chắp tay trước ngực mà đứng:
-Hai tên cao thủ tam lưu cũng dám truy đuổi ta, thực sự là thật can đảm, nếu đến rồi, thì hãy để mạng ở lại đây đi!
Không đợi hai người đáp lời, trong nháy mắt hắn đã từ tĩnh chuyển sang động, cả người bổ nhào xuống dưới.
-Hổ Ma Hạ Sơn!
-Hổ Xuống Núi Lý Thanh Sơn!
Hai người kia đồng thời nhớ tới biệt hiệu của Lý Thanh Sơn, cái ngoại hiệu này không chỉ Lý Thanh Sơn cảm thấy không êm tai, mà ngay cả bọn họ lúc mới nghe qua, cũng cảm thấy thật buồn cười, nhưng khi bóng đen ập đến đỉnh đầu, thì không ai cười nổi.
Bọn họ chỉ hận mấy cái tin đồn đại vớ vẩn làm họ dấy lên tham niệm, càng không nghĩ đến, tiểu tử Lý Thanh Sơn này vừa mới ra đời mà đã mạnh như vậy. Dương An Chi tiết lộ ra tin tức Linh sâm, cũng sẽ không nói mình đánh bài gièm pha, mà sự tích Lý Thanh Sơn một thân một mình đánh hạ Hắc Phong trại, thật sự là quá mức ly kỳ, vì lẽ đó nên bọn họ cũng không tin tưởng những lời đồn đại đó. Hơn nữa, bọn họ chỉ nhìn thấy Lý Thanh Sơn và hai cao thủ nổi danh, cùng với mấy trăm người đồng thời trở về thành.
Muốn chạy trốn, đã quá muộn.
-Hổ Ma Đào Tâm!
Lý Thanh Sơn hai tay tạo thành trảo, móc vào l*иg ngực hai người, rồi thoáng dùng sức giật mạnh đã móc được hai trái tim màu đỏ tươi và vẫn còn đập thình thịch ra ngoài.
Ngoại trừ ba thức cơ bản "Hổ Ma Vận Tích", "Hổ Ma Thân Yêu", "Hổ Ma Bính Đầu" chỉ dạy cách vận dụng sức lực, thì ba thức "Hổ Ma Dược Giản", "Hổ Ma Ba Sơn", "Hổ Ma Hạ Sơn" lại dạy về cách theo túng thân thể. Trong Hổ Ma Luyện Cốt quyền còn có ba chiêu chuyên dùng để gϊếŧ người, theo thứ tự là "Hổ Ma Đào Tâm", "Hổ Ma Tê Dương", "Hổ Ma Cuồng Khiếu". So với Ngưu Ma Đại Lực quyền thì hung tàn hơn không chỉ mấy lần.
-Tiểu An, ra đây nào!
Lọ sứ mở ra, Tiểu An từ bên trong phi ra ngoài, cả người nó là một màu máu phai nhạt, chỉ còn một tầng ửng đỏ, cơ bản đã khôi phục lại hình dạng bạch cốt khô lâu. Lý Thanh Sơn dùng sức nắm chặt, máu tươi nhỏ xuống, rơi vào trên đám xương trắng, trong nháy mắt đã thấm vào bên trong.
Đây chính là thứ được gọi huyết tâm của người sống, phương pháp tu luyện này tà ác đến mức tới cực điểm.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không thể cảm thấy không thích chút nào, không chỉ bởi vì hai người kia ý muốn mưu hại hắn, có bị gϊếŧ chết cũng đáng. Mà còn vì khi hắn ngửi mùi máu tanh nồng đượm, từ đáy lòng dâng lên một cỗ khoái ý và tàn nhẫn, sâu trong hai con mắt lóe lên màu hồng quang, càng ngày càng chói mắt.
Ở trong mắt phàm nhân, loài trâu vẫn là sinh vật tương đối đôn hậu ngoan ngoãn, tất nhiên chúng cũng có lúc nổi điên, nhưng cũng không cách nào bì được với loài thú dữ chuyên môn săn gϊếŧ mà sống như mãnh hổ, quyền pháp lấy tên của hai loại dã thú này, cũng giống như vậy.
Nếu như Ngưu Ma Đại Lực quyền chỉ tăng cường huyết tính trên người, thì bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền chính là hoàn toàn kích phát hung tính và sát tính trong lòng hắn. Người hiếu chiến sẽ thiện chiến, người thiện sát thì sẽ hiếu sát, đó là lý lẽ thường tình nơi thế gian.
Lý Thanh Sơn dùng bàn tay nhuốm đầy máu tươi, sờ sờ Tiểu An đầu, ôn hòa nói:
-Đi ra hít chút không khí đi!
Tuy không biết tên Khô Lâu này rốt cuộc làm sao để thông khí, nhưng Tiểu An vẫn là hài lòng leo lên vai Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn lập tức chuyển thân rời đi, nhưng hắn cũng không biết, sau khi hắn rời đi không được bao lâu, thì lại có hai người tới chỗ này. Bọn họ đúng là nam tử mặt ngựa và cô gái mặc áo lam ở trên trà lâu, hai người dù sao cũng là người lăn lộn giang hồ đã lâu, không phải những vị công tử trong Long Môn phái có thể so sánh, thế nhưng khi cô gái mặc áo lam kia nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
-Hừ, Diêu thị tam hung, ba tên phế vật này cũng dám có ý định chiếm lấy linh sâm sao? Sư huynh, hắn ra khỏi thành là muốn đi xông vào Long Môn phái, đây là cơ hội tốt của chúng ta. Chờ đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ làm chim sẻ ở đằng sau, sau đó cướp Linh sâm rồi sẽ rời đi, ai cũng…
-Câm miệng!
Nam tử mặt ngựa ngồi xổm người xuống kiểm tra thi thể, nghe cô gái mặc áo lam nói như thế thì sắc mặt tái xanh cắt ngang lời,
-Đi, chúng ta bây giờ phải đi ngay lập tức, đi càng xa càng tốt!
Cô gái mặc áo lam kêu lên:
-Huynh nói cái gì?
-Diêu thị Tam hung, tuy không được coi là nhân vật có bản lĩnh cao cường, nhưng bọn chúng cũng có chút công phu phòng thân. Tam hung lại am hiểu cách dùng độc, võ công của Nhất hung và Nhị hung cũng không tệ, bọn họ liên thủ, ta cũng phải phí chút sức lực. Thế nhưng dưới tình huống chúng có sự phòng bị, mà chỉ cần dùng một chiêu Hắc hổ đào tâm mà đã có thể lấy mạng chúng chỉ trong tíc tắc, tên Lý Thanh Sơn này, không phải là hạng người chúng ta có thể đối phó. Sự tình ở Hắc Phong trại, có thể là sự thật.
Nam tử mặt ngựa bình tĩnh nói, nhưng giọng nói lại có chút run run, y có thể tưởng tượng, nếu là bị chính mình ra tay, sẽ là như thế nào kết cục.
-Chúng ta vốn dùng ám khí để đánh lén, chẳng lẽ còn cùng hắn chính diện so chiêu sao? Chỉ cần dựa vào khinh công kéo dài khoảng cách, tuyệt đối không có chuyện gì đáng ngại! Sư huynh, huynh thực sự là quá nhát gan, cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, nếu đã nhận được tin tức của Linh sâm…
Cô gái mặc áo lam cứ lải nhải, khi nhắc đến Linh sâm, thì lập tức con mắt lại toả sáng.
"Bốp", tiếng bạt tai lanh lảnh vang dội khắp nơi, cô gái mặc áo lam có chút khó mà tin nổi, bưng mặt của mình:
-Ngươi lại dám đánh ta?
Nam tử mặt ngựa nói:
-Ngươi muốn đi chết thì hãy đi một mình đi, đừng lôi kéo lão tử! Ngươi cứ việc trở lại nói cho sư phụ biết, xem sư phụ trách phạt ta, hay là khen ta!
Nói xong hất tay mà đi.
Cô gái mặc áo lam ngần ngơ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đuổi theo:
-Sư huynh, sao huynh có thể làm như vậy!
Núi Long Môn cao nguy nga đứng sừng sững trên mặt đất, thế núi chót vót hiểm trở, ba mặt đều là vách đá cheo leo. Đặc biệt là mặt đông, giống như dùng một đao chém xuống, vách núi ấy trăm trượng, thẳng tắp từ trên xuống dưới, ngay cả viên hầu cũng khó có nơi để mượn lực mà leo trèo.
Nhưng lúc này, vách cheo leo tăm tối ở mặt đông, bỗng có ánh lửa lập loè khắp nơi.
Nhìn kỹ lại, thì còn có một cái bóng đen đang leo lên, mười ngón giống như thiết trảo đang nắm lấy những khối nham thạch nhô ra ngoài để lắp đuốc thắp sáng, người đó chính là Lý Thanh Sơn.