Chương 676: Chưa Đủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 676: Chưa Đủ
Hai tay Lý Thanh Sơn kẹp đao trong lòng bàn tay, đôi mắt u ám màu xanh lam của Dạ Lưu Tô nhìn lướt qua đao ba trượng, nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn với sát khí ngút trời, dốc hết sức toàn thân cũng không thể đẩy lưỡi đao tiến lên thêm một tấc.
“Chấn!”
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, trong nháy mắt các vết nứt như tia chớp đã phủ kín đao rồi truyền tới người Dạ Lưu Tô.
Đao vỡ vụn thành từng mảnh, Dạ Lưu Tô cảm thấy xương toàn thân như đang rung động kịch liệt, kèm theo đó là từng con đau đớn tựa như mất cảm giác, trong nháy mắt thân thể cứ như không còn là của mình, chỉ thấy bóng dáng Lý Thanh Sơn nhanh chóng xa xăm, mãi đến tận khi lưng nàng hung ác nện vào trên tường.
“Đại vương!”
Dạ Lưu Ba khϊếp sợ kêu lên.
Lý Thanh Sơn bóp cổ Dạ Lưu Ba, hơi dùng sức đã khiến Dạ Lưu Ba phải nhíu mày ngửa đầu, trông tràn ngập sự không cam lòng và tuyệt vọng.
“Cho dù ta đã nương tay, nhưng ngươi vẫn không thể uy hϊếp được ta!”
Khuôn mặt Lý Thanh Sơn hiện lên chút thất vọng, hắn vốn muốn dựa vào trận chiến này để đột phá Hổ Ma tầng thứ ba, nhưng cuối cùng vẫn lệch một bước. Nếu là trận đấu sinh tử thì có lẽ sẽ khá hơn một chút nhỉ!
Đúng lúc này có tiếng rít vang lên ở phía sau, bảy mũi tên độc xếp thành nhạn trận* đâm về phía áσ ɭóŧ của Lý Thanh Sơn, ánh sáng chói mắt màu lam nhạt được tạo nên từ rất nhiều hình lục giác lóe lên một cái rồi biến mất.
*hình ảnh đàn chim nhạn bay thành hàng với đội hình ngay ngắn.
Lý Thanh Sơn không chút hứng thú mà quay đầu lại, trái lại còn buông lỏng tay ra:
“Nếu muốn ra tay vậy thì tiếp tục đi, có điều lần này ta sẽ không nương tay, đánh bại ngươi trong vòng một chiêu thôi.”
Khuôn mặt Dạ Lưu Tô hiện lên vẻ khϊếp sợ, nếu hắn sử dụng thủ đoạn phòng ngự này từ lúc mới bắt đầu thì tất cả đòn công kích của nàng đều sẽ uổng công vô ích. Không phải nàng không thể chấp nhận thất bại, nhưng thất bại trong việc khơi dậy hứng thú của đối phương như này mới khiến nàng cảm nhận sự thất bại một cách sâu sắc.
Trong hai năm qua, nàng đánh đông dẹp tây, không những lấy lại được lãnh địa vốn có, mà còn mở rộng được mấy phần, ngoài mấy vị bên phía Chu Hậu thì nàng đã không còn để hai chữ yêu tướng ở trong mắt. Giờ phút này nàng mới biết thiên hạ rộng lớn, cường giả xuất hiện lớp lớp, không thể khinh thường.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
“Đại vương!”
Sắc mặt Dạ Lưu Ba thay đổi rồi hét lên, vì các nàng vất vả lắm mới có được lãnh địa này cơ mà.
“Câm miệng!”
Dạ Lưu Tô lạnh nhạt nói. Học cách tôn kính cường giả cũng là quy tắc sinh tồn ở dưới lòng đất.
“Ta cũng có thể giúp đám tỷ muội này vui cười nha.”
Lý Thanh Sơn cười nói, có điều chỉ nhận lại được những ánh mắt đầy hận thù. Hắn nhún vai một cái, không để ý lắm.
“Có điều, đây không phải chuyện ta có thể quyết định!”
Ánh mắt Dạ Lưu Ba xoay chuyển, không biết đang suy tính kế hoạch gì.
“Vậy ai có thể quyết định?”
Lý Thanh Sơn ôm lấy vai Dạ Lưu Tô, vừa nãy ngươi nói thua thì sẽ giao lãnh địa cho ta, giờ lại nói mình không thể quyết định, đây là đang nghi ngờ trình độ quyết đoán của ta sao?
“La Ti Chu Hậu đại nhân.”
Toàn thân Dạ Lưu Tô lạnh lẽo, sợ hãi làm hắn tức giận nên gấp gáp nói thêm:
“La Ti đại nhân không nhúng tay vào việc tranh chấp lãnh địa của đám yêu tướng thủ hạ, nhưng nếu bỗng dưng có thêm một yêu tướng muốn chiếm cứ một phương thì không thể bỏ qua ý kiến của nàng.”
“Lời này cũng có lý đấy, vậy ngươi có đề nghị gì?”
“Ta có thể dẫn ngươi đi gặp La Ti đại nhân, sau đó giao lãnh địa cho ngươi ở ngay đó.”
Lý Thanh Sơn không cảm xúc nói:
“Ý ngươi là để ta theo người đến đại bản doanh của Dạ Du nhân tộc ở dưới lòng đất, rồi đi gặp yêu soái mà ngươi rất quen thuộc còn ta thì không quen biết sao? Sau đó để nàng quyết định xem lãnh địa thuộc về ai?”
Dạ Lưu Tô cảm nhận được từng luồng hơi thở nóng bỏng phả lên tai và cổ nàng, không có chút tình cảm mập mờ nào, giống như dâng mình vào trong miệng một con quái thú có thể nổi giận bất cứ lúc nào, vì thế nàng chỉ đành nghiến răng, cực kỳ gian nan nói:
“Phải.”
Lý Thanh Sơn bật cười to:
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!”
Dạ Lưu Tô kinh ngạc, càng ngày càng thấy mình không thể nhìn thấu vị yêu tướng tuấn mỹ mà lại cường đại này, lẽ nào trình độ tự tin của hắn về sức mạnh bản thân đã đến mức này rồi sao? Vậy nên mới dám đến nơi nguy hiểm kia dưới sự dẫn dắt của kẻ địch, dù liều lĩnh tự cao nhưng cũng tràn đầy sức quyến rũ không kiêng nể gì. Quả thật hoàn toàn khác với đám nam giới Dạ Du tộc lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tối tăm tựa như đang hốt hoảng vậy.
“Có điều, trước hết phải tìm một nơi thích hợp cho bằng hữu của ta nghỉ ngơi, ta thấy chỗ này cũng không tệ đấy.”
Lý Thanh Sơn nhìn quanh hang động, cảm thấy những bức bích họa kia thật đẹp, rất hợp để trang trí cho nhà cửa.
Dạ Lưu Tô nghiến răng đồng ý.
Lý Thanh Sơn đứng trên bệ đá, phát biểu một lần với bầy yêu và giành được sự phục tùng tuyệt đối.
Mã Lục cũng trườn ra, trở về chiếc “giường lớn” thân quen của hắn rồi thoải mái cuộn thành một vòng tròn, còn Tiểu An thì yên vị ở trên lưng nó.