Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 7 - Chương 7: Thề Nguyện

Chương 7: Thề nguyện - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 7: Thề nguyện


Bạc mất mà lại được khiến vợ chồng Lý Đại vui mừng khôn xiết. Lý đại tẩu ngay cả vết thương trên mặt cũng không kịp nhớ, đã ôm lấy túi bạc kia, giấu vào trong ngực.

Ba tên lưu manh nhìn nhau líu lưỡi, vẻ mặt lộ ra sự bội phục, đây chính là bạc trắng không hề ít, cũng đủ để chúng tiêu xài một lúc lâu, không ngờ lại dễ dàng bị vứt trên mặt đất. Nhìn bóng lưng Thanh Ngưu Sơn đang đi xa, trước đây chúng chỉ vốn e ngại hắn mà thôi, vậy mà bây giờ dường như có thêm mấy phần kính ý.

Làm người nam nhi phải ân oán rõ ràng như vậy, vốn tưởng chuyện này chỉ có trong sách vở, không ngờ bây giờ đã được tận mắt chứng kiến. Tuổi của hắn còn nhỏ mà đã như vậy, trong tương lai ắt hắn sẽ là một nhân vật quan trọng. Trước đây bọn chúng thấy Lý Thanh Sơn tuổi còn quá nhỏ mà xem thường, nhưng lúc này suy nghĩ kia đã hoàn toàn tan biến.

Lý Thanh Sơn bước nhanh đi về phía trước, ngắm cảnh mặt trời ngả về phía tây, núi xanh vắng vẻ tịch mịch mà cảm thấy tâm hồn mình cực kì thanh thản, thoải mái. Giống như vứt bỏ đi được những gánh nặng trước đây, cả người hình như có thêm một luồng sinh khí mới, tất cả uể oải trước nay đã bị quét sạch. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu lúc này để hắn tập luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền thì sẽ thành thục hơn rất nhiều so với ban ngày.

Đây cùng không phải là ảo giác của hắn, mà bất kể là thần thông của đạo gia hay là võ công phàm tục cũng phải để cho thân thể và linh hồn hợp nhất, như vậy mới có thể đạt hiệu quả cao nhất. Ngưu Ma Đại Lực quyền vốn cũng là một công pháp mạnh mẽ phóng khoáng, khi tâm niệm thông suốt sẽ tiến bộ cực kì nhanh chóng.

Sau khi giải quyết được món ân oán này, Lý Thanh Sơn cảm thấy rất thống khoái, trong lòng đã vứt bỏ được nỗi phiền muộn bấy lây nay, tự nhiên mà lại đúng với yêu cầu của công pháp.

Trở về trong túp lều, Lý Thanh Sơn dùng ánh mắt thân thiện nhìn ba tên lưu manh kia, nói:

-Đa tạ các ngươi đã giúp đỡ ta.

Nếu không có ba tên lưu manh này áp trận thì đại ca và chị dâu của hắn cũng không dễ dàng bị uốn nắn như vậy. Nếu hai người đó liều mạng dùng gậy và dao phay thì hắn thật sự cũng không có biện pháp gì để đối phó, nói không chừng còn phải ăn thiệt thòi nữa là đằng khác.

Trong lòng hắn cũng có chút dao động, sợ rằng không thể hoàn thành việc này, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, đây rõ ràng là lợi thế của việc đông người. Ngày xưa, Ngưu Ma Vương còn cần kết nghĩa với sáu vị huynh đệ nữa là hắn. Đương nhiên ba tên lưu manh kia không xứng được xưng huynh gọi đệ với hắn.

Ba tên lưu manh vội hỏi:

-Đại ca sao lại nói như vậy chứ, đại ca đã không tính toán chuyện cũ chúng ta còn chưa kịp cảm ta nữa là. Tên họ Lưu kia quả là chết không hết tội, lúc trước, chúng ta đi theo hắn, lỡ như có đắc tội với…

Lý Thanh Sơn phất phất cánh tay:

-Chuyện trong quá khứ bỏ qua hết đi.

Ba tên lưu manh được một lời hứa hẹn này thì trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm, mà suy nghĩ trong đầu cũng trở nên linh hoạt hơn, vội vàng nịnh hót, nói đến mức phải làm cho người ta cảm động, còn muốn kết bái làm huynh đệ với hắn.

Cho dù ở kiếp trước hay kiếp này thì Lý Thanh Sơn cũng chưa bao giờ được người nào nịnh hót như vậy. Mặc dù những lời ngon ngọt kia được phát ra từ trong miệng của ba tên vô lại nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi việc mừng thầm, thậm chí là có chút đắc ý, nhưng còn chuyện kết bái huynh đệ thì quên đi. Sau khi vồn vã với bọn chúng mấy chuyện trên trời dưới đất thì hắn đuổi chúng đi ngay.
Thanh Ngưu nãy giờ vẫn đang nằm yên ở bên cạnh nay bỗng nói:

-Vì sao ngươi lại không đồng ý, bọn chúng chịu tôn ngươi làm kẻ cầm đầu, kéo bè kéo cánh, sau nay ngươi ở trong thôn sẽ thêm an toàn, có tin tức khẩn cấp gì cũng có người mật báo cho.

Trong thôn nhỏ này nếu có nhiều người quả thật sẽ có lợi thế lớn. Ví như nhà nào có đông con cái, những người khác sẽ không dám bắt nạt, thậm chí còn có thể bắt nạt kẻ khác.

Lý Thanh Sơn thản nhiên nói:

-Người Lý Thanh Sơn ta muốn kết giao, dù cho y không phải là anh hùng hào kiệt tung hoành khắp thiên hạ thì cũng phải là kẻ trọng nghĩa trọng tình, có cốt cách của nam nhi, chứ không phải là kết băng lập đảng để làm bậy.

Giọng nói có vẻ hình hồn, làm ấy con quạ đen đang đậu trên những nhánh cây khô cũng phải bay lên, gật gù ra vẻ tán thưởng.
Thanh Ngưu nghe vậy thì cũng không nói gì nữa. Thấy nó như thế thì, Lý Thanh Sơn vốn đang bừng bừng khí thế nghĩ về tương lai thì không khỏi cười khổ.

Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút ái ngại, sờ sờ cái gáy:

-Ngưu ca, nhất định là huynh đang cười khểnh ta, cho là ta mạnh miệng nên nói thế thôi sao? Chẳng qua những lời ấy đúng là nhưng điều mà ta nghĩ, nên mới nói cho huynh nghe thôi.

Cũng không biết Thanh Ngưu lấy ra từ chỗ nào một hồ lô rượu, vứt cho Lý Thanh Sơn:

-Nếu ngay cả mấy câu mạnh miệng mà cũng không dám nói thì ngươi hãy trở lại làm nghề nông cho rồi. Còn câu nào kiểu máu nóng như thế nữa không, nói ta nghe.

Lý Thanh Sơn thông thạo mở nắp hồ lô, ngửa đầu tu một hơi rượu, phát ra mấy tiếng ực ực, sau khi thỏa mãn mới lau miệng, nhe răng cười nói:
-Ta muốn đi khắp năm hồ bốn biển, chu du khắo nơi trong thiên hạ Cửu châu, nếm hết sơn hào hải vị của thế gian, uống cạn rượu ngon của thiên hạ. Ta còn muốn tu luyện thần thông mạnh nhất từ trước tới nay, ta muốn đánh với kẻ mạnh nhất, còn muốn ôm hết mĩ nhân đẹp nhất trên đời, thế mới xem như không uổng khi sống trong đời. Ngưu ca huynh nói mộng tưởng của ta có thành hiện thực được không?

- Nhất định có thể!

-Được, mượn cát ngôn của huynh!

Giấc mộng lớn của thiếu niên vang vọng trong mái nhà tranh nho nhỏ, cho dù là chính mình nói ra nhưng ngay cả hắn cũng không coi đó là thật. Chỉ có điều một ngọn lửa đã được nhen nhúm trong nội tâm của hắn, chỉ chờ đợi thời cơ để bùng cháy.

Lý Thanh Sơn mượn hơi rượu tu luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền thêm một lần nữa. Trong lúc nửa say nửa tỉnh hắn cũng không biết động tác của mình lúc này đúng hay sai nữa, chỉ dựa vào thói quen để vung quyền, tung chân. Mà Thanh Ngưu đang nằm ở một bên chỉ gật gù uống rượu chứ không hề nói gì thêm.
Lý Thanh Sơn say nằm ngất ngây trên mặt đất.

Ngày thứ hai, chuyện Lý Thanh Sơn trả lại tiền bạc cho anh trai và chị dâu mình đã bị ba tên lưu manh truyền ra ngoài khiến cho tất cả mọi người trong thôn nhanh chóng biết được tin tức này. Đối với cách làm của hắn, có người bội phục mãi không thôi, khen hắn có khí khái bất phàm, cũng có người cười nhạo hắn là đã không còn cái ăn còn hay làm ra vẻ, đợi đến lúc ngươi đi làm đứa ở cho Lưu quản sự, thử xem ngươi khí khái như thế nào.

Nhưng cũng không dám nói thẳng ra, tên tuổi của Lý Nhị lang ở trong thôn Ngọa Ngưu, mơ hồ đã ăn sâu vào tiền thức mọi người.

Đối với những tên như Lưu quản sự thì nửa mừng nửa vui. Vui là vì tên Lý Nhị lang kia sẽ không tính toán đến mấy mảnh đất nữa, nhưng lo là vì tính cách của Lý Nhị lang ân oán rõ ràng như vậy, bây giờ còn chưa làm gì nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ trả thù, dù sao tên lưu manh họ Lưu đã chết kia cũng do gã sai bảo.
Nếu bây giờ Lý Nhị Lang xông tới đòi công bằng thì thật sự lại không khiến gã lo lắng, bởi vì nếu hắn làm như vậy thì gã sẽ có cả trăm phương ngàn kế để giải quyết. Chỉ sợ “minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó dò”, gã không thể lúc nào cũng phòng bị được.

Lưu quản sự đang ở trong sảnh đường vò đầu bứt trán thì một lão nhân già lọm khọm được một thanh niên nâng đỡ, đi đến trước cổng lớn liền bị thủ vệ ngăn cản.

Lưu quản sự lập tức đi ra ngoài để đón ông ta đi vào, khuôn mặt béo núc ních cười nói:

-Lý trưởng thôn, ngọn gió nào đem ngài đến nhà ta thế này vậy?

Lý trưởng thôn nghiêm mặt nói:

-Không biết từ khi nào ngươi đã thuê hộ vệ vậy? Có chuyện gì cần phòng bị sao?

Lưu quản sự ngượng ngùng cười, nhà gã tuy là địa chủ nhưng dù sao cũng chỉ là trong một cái thôn nhỏ, tất nhiên không thể so với những gia đình giàu có ở trong các toàn thành lớn, chỉ cần có một lão già chạy việc là được rồi, bình thường nào có thủ vệ.
Tuy gã đem hết thủ đoạn để chiếm lấy hết ruộng đất ở trong thôn, nhưng đại đa số vẫn là buôn bán chính đáng, cũng coi như không bắt nạt người khác. Nếu có ức hiếp ai thì cũng chỉ là những người tay không, nên có rất ít kẻ thù, bây giờ chỉ vì phòng vệ Lý Thanh Sơn mà phải chuẩn bị chu đáo như thế. Ở trong mắt gã, trước đây tiểu tử này cũng chỉ là kẻ tay không, nhưng phản ứng của hắn thực sự nằm ngoài dự liệu của gã.

Hai người tới trong phòng nói chuyện, Lý thôn trưởng cũng không quanh co lòng vòng, mở miệng nhân tiện nói:

-Lưu quản sự, ngươi là người từng va chạm xã hội, ngươi nói làm sao mới có thể thu thập được Lý Nhị lang?

Trong mắt lãotràn đầy tơ máu, thôn dân sợ Lý Thanh Sơn lẽ nào lão lại không sợ, người sợ chết nhất chính là lão. Cả đêm qua lão nằm trên giường trằn trọc mãi mà không thể ngủ được, có bất cứ tiếng động nào cũng vội vàng bật dậy, chỉ sợ Lý Thanh Sơn lặng lẽ đi vào, lấy đi mạng già của lão.
Sau khi thức dậy, lão quyết định phải tới đây bàn bạc với Lưu quản sự trừ đi khối tâm bệnh này, nếu không trừ thì lão thật sự khó có thể sống qua từng ngày.

Lưu quản sự nhíu trán nói:

-Làm sao có thể thu thập được hắn ư? Người trong thôn giờ đã coi hắn như hảo hán, mà ngay cả việc hắn giết chết tên lưu manh kia cũng không có bằng chứng…

-Sao lại không có bằng chứng, chứng cứ không phải đã ghi rõ rành rành trên mặt hắn rồi sao?

Tên thanh niên đang đứng bên cạnh Lý trưởng thôn tên là Lý Hổ, ở trong thôn cũng có thể xem là bá chủ một phương, bây giờ lại bị uy phong của Lý thanh Sơn lấn át, trong lòng cảm thấy không phục chút nào.

-Ghi ở trên mặt hay không, ngươi cũng không biết.

Lưu quản sự lườm hắn một cái, ý bảo tên tiểu tư còn chưa hết mùi sữa như ngươi lại dám khua môi múa mép trước mặt ta sao. Nói rồi gã lại quay sang nhìn Lý trưởng thôn và dùng ngữ khí hòa hoãn nói:
-Ông cũng biết chuyện tối qua hắn làm rồi chứ?

-Đương nhiên là ta biết, giờ người người nhà nhà đều cảm thấy hắn là hảo hán, khiến ta không thể điều khiển bọn chúng được nữa, nên mới tới đây tìm ngươi.

Ở trong cái thôn nhỏ này, Lý trưởng thôn là người có quyền lực nhất, đã quen cái thói nói một thì không ai dám cãi là hai, đột nhiên lại có một tiểu mạo phạm đến uy nghiêm của lão, nên lão cảm thấy rất phẫn nộ, mất hết mặt mũi, nhất định phải làm điều gì đó để cứu vãn tình thế này mà không hề để ý tới chuyện lúc trước ai là người không phân thị phi, kẻ nào dám đổi trắng thay đen.

Bình Luận (0)
Comment