Chương 70: Thế giới ánh sáng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 70: Thế giới ánh sáng
Tiểu An nhìn Lý Thanh Sơn, dưới ánh mặt trời và trong tuyết, cả người hắn như được dát lên một tầng ánh sáng, mỉm cười sáng lạn khiến không ai dám nhìn thẳng, quả thực có hương vị huy hoàng, cái tay kia chẳng khác nào lời mời đến từ thế giới ánh sáng.
Nó từng bị ánh mặt trời làm tổn thương đau đớn khiến nó khắc trong tâm khảm, nhưng không có cách nào khống chế đưa tay ra, cái tay không có huyết nhục mà chỉ còn xương trắng. Phảng phất như con bươm bướm bị Liệt Diễm hấp dẫn, cho dù lúc này có bị ánh mặt trời đốt sạch, nó cũng không thể nào từ chối lời mời đến từ cái tay kia được.
Trước tiên là ngón trỏ lướt qua ranh giới giữa sáng và tối, ánh mặt trời không có làm gì nó, ngược lại có một cảm giác cực kỳ ấm áp, Linh sâm từ trong chỗ sâu bỗng dấy lên, khiến nó không nhịn nổi nữa, đưa tay đặt vào trong tay Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nắm chặt cái tay trắng xám, đối với người bình thường mà nói, đó là xương tay có chút khủng bố.
Tiểu An bước ra cửa phòng, bước qua ranh giới với bóng tối, nó đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời.
Lý Thanh Sơn cười lớn giơ Tiểu An lên:
- Cảm giác như thế nào?
Tiểu An hài lòng gật đầu, biểu hiện cảm giác thật tốt, từ xưa tới nay chưa từng tốt như vậy.
Ánh mặt trời không chỉ gây thương hại đối với Âm Quỷ mà là khắc chế tất cả tai họa đối với thế gian, Thanh Ngưu cũng không hề lừa dối Lý Thanh Sơn, Tiểu An không chút nào sợ ánh mặt trời. Không phải bởi vì nó đủ cường đại mà là bản chất nó cũng không bị quy về tà ma, thậm chí mang hơi thở thánh khiết cùng trang nghiêm của Phật gia. Đây chính là chỗ cường đại của Chu Nhan Bạch Cốt đạo, môn ma công thần thông này chính là do cao tăng Phật môn sáng chế, sinh tử khó phân giới, Phật Ma bổn nhất vật.
Ngày đại hỉ như vậy, Lý Thanh Sơn cũng không có chủ ý gì tốt để thay Tiểu An ăn mừng. Tiểu An không thể ăn cũng không thể uống, chẳng nhẽ lại đi đào hai trái tim về?
Vì vậy hắn vung tay lên:
-Ta đắp người tuyết cho nhóc nhá!
Tiểu An vui vẻ như đứa trẻ bình thường vậy.
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta chưa nói cho nhóc nhỉ, công lực đắp người tuyết của ta còn ở bên trên thần thông nữa.
Tiểu An lập tức biểu hiện ra dáng dấp bội phục, Lý Thanh Sơn đắc ý vô cùng, cười ha ha, ngồi xổm xuống lăn đống tuyết thành một trái cầu lớn, sau đó lại thêm một trái nhỏ hơn, đặt bên trên trái cầu lớn. Hắn liếc mắt nhìn, đối với hình dáng hoàn mỹ của hai trái cầu này rất thỏa mãn, đang muốn trở về nhà tìm một ít đồ vật làm ra con mắt cùng mũi.
Bỗng nhiên hắn thấy có một bóng người màu trắng đứng trước mặt hắn, nhìn kỹ, phát hiện cái người màu trắng kia lại chính là mình, một người tuyết Lý Thanh sơn. Tuy rằng ngũ quan người tuyết có chút mơ hồ, nhưng thân hình, khí thế quả thực giống y như đúc, Tiểu An đang kiên kì điêu khắc đường cong vạt áo.
Lý Thanh Sơn nói:
-Chuyện này... Đây chính là nhóc làm hay sao?
Đây không phải là người tuyết mà là một pho tượng tuyết a!
Tiểu An gật gù, hiếu kỳ nhìn phía sau Lý Thanh Sơn.
-Hảaa...!
Lý Thanh Sơn mở khí nhả thanh âm, xoay người bay lên đá một cước, phá nát hai khối tuyết cầu có thể nói là hoàn mỹ kia, làm Tiểu An sợ hết hồn:
-Ha ha, đây chỉ là luyện tập thôi, hiện tại ta phải chăm chỉ.
Tiểu An hoàn thành Lý Thanh Sơn lớn, bên trong Lý Thanh Sơn, tiểu Lý Thanh Sơn cũng thành hình, đó là các loại phi điểu cùng dã thú.
-Hảaa...! Hảaa...!
Lý Thanh Sơn cũng hủy diệt từng cái “Đại tác” của hắn, hết sức ngã trên đống tuyết:
-Được rồi, công lực nặn người tuyết của ta vẫn là kém một chút thần thông của ta.
Nhưng xem Tiểu An bị khiến cho không biết trời đất cũng coi như là đạt được mục đích đi.
- Có người đến rồi!
Lý Thanh Sơn trong lòng hơi động, đã nghe được tiếng bước chân, Tiểu An lập tức tránh về trong phòng. “Cốc cốc cốc” vài tiếng gõ cửa, Lý Thanh Sơn ra mở cửa phòng, té ra lại là sư gia.
Sư gia mặt mũi tràn đầy ý cười:
- Lý bổ đầu, ngày hôm qua ngủ được không, đại nhân nhà ta mời ngươi qua nha môn một chuyến, ngày hôm nay muốn thăng đường.
Lý Thanh Sơn dặn Tiểu An trốn kỹ, thu thập một chút rồi đi tới huyện nha. Diệp Đại Xuyên tự mình đem hắn đến hậu đường, sau đó sai người lấy ra một bộ y phục ra, là trang phục bộ đầu cùng với một thanh Liễu Phong đao.
Ý tốt của người khác đương nhiên là từ chối cũng không tốt, hơn nữa đây là thân phận bộ đầu cũng có chút tác dụng với Lý Thanh Sơn, tuy rằng thế giới này quan phủ cũng không cường thế nhưng có thể chiếm lấy danh phận chính thống thiên hạ, khẳng định có chỗ đặc biệt, hắn tạm thời cũng cần cái danh phận này.
Lý Thanh Sơn vào trong sương phòng thay đổi quần áo, lại phối hợp với Liễu Phong đao, lúc đi ra khí chất lại biến đổi. Trang phục bộ đầu có màu đen, hình thức cũng không khó coi giống ban đầu Lý Thanh Sơn tưởng tượng, mà rất có hương vị đồng phục. Hắn mặc lên người, ít đi mấy phần tiêu sái hào phóng của người trong giang hồ nhưng lại nhiều hơn mấy phần trang nghiêm anh tuấn.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Ta vốn tưởng nó hơi nhỏ không nghĩ tới lại thích hợp như vậy. Tuy rằng nó không sánh được với Huyền Lang phục chính tông, nhưng ngươi mặc lên người thì so với những tên Ưng Lang vệ ra vẻ đường hoàng thì uy phong hơn nhiều.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ quả nhiên không phải ảo giác của mình, hắn đúng là gầy đi, đó không phải do mấy ngày nay vận động quá độ mà là hiệu quả do tu luyện Hổ Ma Luyện Cốt quyền.
- Huyền Lang phục? Ưng lang Vệ?
Diệp Đại Xuyên nói:
- Hừ, một đám không coi ai ra gì, lũ sói con ăn tươi nuốt sống! Ngươi yên tâm đi, bọn họ quản không tới nơi này, trong Khánh Dương thành này, chính là ta với ngươi to nhất!
Lý Thanh Sơn vốn là thuận miệng hỏi, ngược lại lúc này bắt đầu lưu ý. Ý tứ Diệp Đại Xuyên giống như là nói nếu Ưng Lang vệ quản tới nơi này cũng không phải là bọn họ lớn nhất mà Diệp Đại Xuyên cũng biết vũ lực của chính mình, xem ra triều đình và quan phủ ở thế giới này cũng không phải mềm yếu như tưởng tượng của mình, mà kẻ nói mềm yếu chỉ có vị Diệp đại nhân này.
Ở trong sơn thôn bế tắc mười mấy năm, vừa mới ra ngoài đã đánh Đông dẹp Bắc, hắn căn bản là không có thời gian rảnh để tìm hiểu một chút thế giới này. Mặc dù hiện tại cũng là như thế, phải nhanh một chút tu hành Hổ Ma Luyện Cốt quyền để ứng đối với biến hóa cùng nguy cơ tiếp theo.
-Diệp đại nhân, Lý bộ đầu, nên thăng đường.
Sư gia nói.
Lý Thanh Sơn đứng ở nơi đó vẫy vẫy tay, cáo từ rời đi. Trở lại sân, hắn phát hiện cánh cửa bị mở ra, trong lòng hắn nhảy một cái, chạy xộc vào bên trong đã thấy Hoàng Bệnh Hổ đang đứng quan sát mấy pho tượng tuyết kia rồi:
- Thanh Sơn thật có nhã hứng!
Lý Thanh Sơn cười khổ một tiếng, không thể cãi lại:
- Liệp đầu tới thật nhanh, những thứ này chẳng nhẽ là?
Trong sân bày tám vò rượu lớn, hai cái giỏ trúc, vô cùng dễ thấy.
- Đương nhiên là rượu hổ cốt mà cậu muốn rồi!
Hoàng Bệnh Hổ mở ra một vò rượu, một luồng mồng đầm hương vị rượu thuốc tràn ngập toàn bộ sân.
- Nhiều như vậy!
- Ta nhưng là quản gia, ngọn nguồn đều móc ra a.
Hoàng Bệnh Hổ cười đánh giá Lý Thanh Sơn:
- Mặc bộ đồ này cũng thật là đẹp trai, nếu có thể gia nhập Ưng Lang vệ thì cũng không sợ người khác đoạt đồ của cậu nữa.
Lại là Ưng Lang vệ? Lý Thanh Sơn nói:
- Liệp đầu, Ưng Lang vệ thật sự lợi hại như vậy?
Hoàng Bệnh Hổ từng đi ra Khánh Dương thành đến nơi rộng lớn như Thanh Hà phủ, Lý Thanh Sơn đương nhiên phải thỉnh giáo.
Sắc mặt Hoàng Bệnh Hổ ngưng trọng lên:
- Đâu chỉ là lợi hại, một trong những chức trách của họ là truy nã những người giang hồ mà bộ đầu tầm thường không làm được. Trong chốn giang hồ không ai không sợ, đều gọi họ là tay sai triều đình. Chẳng qua Ưng Lang Vệ chỉ chiêu mộ cao thủ Tiên Thiên, bình thường sẽ không xuất thủ, ta hành tẩu giang hồ nửa đời người cũng không gặp được mấy lần.