Chương 762: Đòn Tuyệt Mệnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 762: Đòn Tuyệt Mệnh
Nhìn lại Huyết Ảnh thì thấy độc khí màu xanh tím trên mặt hắn đã tiêu tan, vì bức độc tố ra bằng máu nên sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn, nét mặt ngày càng u ám, nhìn Ẩm Trấm đao chém tới mà có tia kiêng dè chợt lóe lên trong mắt, không dám tiếp tục để nó tiến tới.
Lý Thanh Sơn theo sát không nghỉ, trong lúc chiến đấu cũng hiểu rõ cách sử dụng cánh Phong Thần hơn, ngày càng linh động mau lẹ nên trong lòng cũng thấy hơi vui mừng. Hắn cũng cảm nhận thấy tốc độ của Huyết Ảnh chậm hơn nhiều, tuy đã loại bỏ độc tố nhưng mất nhiều máu như vậy thì cũng là tổn thương không nhỏ đối với hắn, sự tín nhiệm đối với sức mạnh của bản thân lại trở thành cạm bẫy to lớn nhất.
Cán cân thắng lợi đang từ từ nghiêng về phía Lý Thanh Sơn.
Chỉ có vài người đứng xem trên đất có thể thấy rõ điểm này, mà Dạ Minh Châu là một trong số những người đó:
“Kia là vũ khí do tu sĩ nhân loại chế tạo ư? Dùng kịch độc để khắc chế sức mạnh của Huyết Ảnh thì rõ ràng yêu khí của Huyết Ảnh không chỉ yếu đi một bậc, nhưng có thể đấu cân sức ngang tài thì Bắc Nguyệt này thực sự tuyệt vời.”
Mà những người khác chỉ cảm thấy từng luồng cuồng phong khuấy động ở giữa bầu trời rồi bao phủ xuống. Chỉ thấy hai luồng sáng liên tục lấp lóe trên không trung, khi thì đan xen khi thì tách ra, không kịp nhìn ra cái gì, nhìn chăm chú một lúc lâu thì có cảm giác như muốn hôn mê.
Tiếng nổ đùng nhanh chóng xuyên phá không khí như là tiếng sấm, cuồng phong nổi lên chuẩn bị hóa thành một trận bão táp màu đen quét qua hẻm núi, tiếng gió thổi qua tai càng ngày càng dữ dội.
Đúng vào lúc này, một tiếng vai chói tai như tiếng vũ khí sắc nhọn lấn át tiếng gió thổi, truyền rõ vào tai mỗi người.
Dạ Minh Châu biến sắc:
“Vận công bảo vệ tai!”
Giữa bầu trời, Lý Thanh Sơn chém một đao xuống đầu Huyết Ảnh, lúc sau chuyển tới sau lưng. Huyết Ảnh đối mặt với Lý Thanh Sơn mà miệng mở lớn đến mức độ khó mà tin nổi, đôi mắt tuyệt đẹp trở nên dữ tợn điên cuồng, sóng âm tuôn ra liên tục từ mũi và miệng.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong một tiếng, cánh Phong Thần nát tan, bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh bay lên trên mỏm núi.
Huyết Ảnh nhanh chóng lại gần, sóng âm vẫn liên miên không dứt. Vách đá xung quanh Lý Thanh Sơn rung chuyển rồi vỡ tan, đè ép thành một cái hố to và Lý Thanh Sơn liên tục bị đè xuống dưới đáy hố.
Đầu như bị khuấy thành một đống bùn nhão, nhưng Lý Thanh Sơn lại cười to một tiếng, phát ra tiếng hổ gầm vang vọng thiên địa.
Hai luồng sóng âm va chạm trong hẻm núi, đối lập trùng điệp, khuấy động qua lại, xuyên qua từng cây xà ngang bằng đá khiến chúng chậm rãi vỡ nát rồi rơi xuống dưới đất.
Yêu khí trong cơ thể Lý Thanh Sơn nhanh chóng tiêu hao, hiển nhiên không thể duy trì được Linh Quy Huyền Giáp. Huyết Ảnh cũng nhìn thấu điểm này nên thân hình nhanh chóng quay ngược lại, hóa thành một cơn lốc màu đỏ tươi với hai móng vuốt làm mũi nhọn, xé không mà tới. Chiến đấu lâu như vậy, tuy yêu khí của hắn còn đầy nhưng thể lực đã sắp không chống đỡ nổi, muốn lấy mạng Lý Thanh Sơn bằng một chiêu này.
Đối mặt với sát chiêu như thế, Lý Thanh Sơn chỉ bình tĩnh lật tay nắm ngang Ẩm Trấm đao, tung người nhảy lên.
Thân đao chém lên trên cơn lốc lại bị văng ra. Đôi vuốt sắc bén của Huyết Ảnh nhanh chóng quay ngược lại đâm vào da thịt Lý Thanh Sơn.
“Chết đi!”
Có tiếng gào thét thảm thiết của Huyết Ảnh truyền ra từ cơn lốc màu đỏ tươi.
“Trấm Vũ.”
Ẩm Trấm đao trong tay Lý Thanh Sơn đột nhiên nứt ra, tựa như chim trấm giương cánh, cánh chim màu xanh tím múa trong màn đêm cực kỳ xán lạn.
Máu bắn tứ tung!
…
Trước ngực Lý Thanh Sơn bị xuyên thủng thành một cái lỗ lớn và rồi hắn rơi từ trên không trung xuống. Sau giây phút huy hoàng, Ẩm Trấm đao trong tay hắn đã khôi phục lại hình dạng nguyên bản, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
“Chủ nhân!”
Dạ Lưu Ba hoảng sợ hét lên nhưng lại bị Dạ Minh Châu giữ chặt.
“Cuộc chiến còn chưa kết thúc đâu!”
Lý Thanh Sơn liên tục rơi xuống, nhìn sang thì thấy Huyết Ảnh càng lúc càng xa. Khóe miệng của hắn dẫn dần nhếch lên lộ ra nụ cười.
Huyết Ảnh cúi đầu nhìn cái tay tái nhợt của mình với vẻ không thể tin nổi, từng vết máu hiện rõ. Nếu là bình thường, thương thế này sẽ khỏi chỉ trong vòng giây lát. Với hắn mà nói, cái gọi là chém thành muôn mảnh cũng chỉ là một vết thương rất bình thường mà thôi.
Nhưng giờ phút này, vết máu lại lan ra từng chút một, một khí độc màu tím đang ngăn cản khả năng khôi phục của cơ thể hắn và đang không ngừng lan ra. Cũng vì thế nên mặt Huyết Ảnh trở nên tái nhợt.
Vào giây phút kia, Lý Thanh Sơn không biết đã chém bao nhiêu đao. Đây không chỉ là sức mạnh của bản thân hắn mà còn có uy lực của Ẩm Trấm đao và rất nhiều linh khí. Ẩm Trấm đao có một sát chiêu tên là “Trấm Vũ” tựa như hoa thơm nở rộ, chim Trấm nhảy múa. Nó thả toàn bộ độc tố đang tích tụ trong Ẩm Trấm đao ra ngoài, là một kích tuyệt mệnh “không thành công cũng thành nhân”.