Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 764 - Chương 764: Chứng Minh Sức Mạnh

Chương 764: Chứng Minh Sức Mạnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 764: Chứng Minh Sức Mạnh


Ngoài tộc Chu Ảnh, tất cả những Dạ Du nhân khác đều im lặng, tan biến trong bóng đêm. Về thành bàn bạc đối sách tiếp theo. Cách xử sự của Dạ Minh Châu không những không có tác dụng làm gương mà trái lại còn khiến những thị tốc khác sinh ra nhiều mối lo hơn.

Đám Dạ Du nhân xảo trá, đa nghi, kiêu căng khó thuần này tuyệt sẽ không dễ dàng nghe lệnh một yêu quái như vậy. Muốn họ từ bỏ sự tranh giành cấu xé lẫn nhau đã diễn ra không biết bao nhiêu năm đã khó càng khó thêm.

Câu nói của La Ti Chu Hậu chỉ đưa tới danh phận. Muốn lấy được chỗ tốt thực chất từ danh phận này thì Lý Thanh Sơn còn phải tự mình cố gắng. Nhưng hắn cũng đã quen như vậy từ lâu. Bản thân cần phải ra tay thì đương nhiên phải đích thân làm.

Trong Hắc Diệu thành, Lý Thanh Sơn thoải mái nằm trên ghế lông mềm mại. Dạ Lưu Ba đang xoa bóp vai cho hắn, để Lý Thanh Sơn dựa đầu vào bộ ngực lớn của nàng. Dạ Lưu Tô thì ở bên cạnh đút quả phỉ - đặc sản của lòng đất vào miệng hắn, hiển nhiên rất không quen với công việc này.

“Đại nhân, các thị tộc khác vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Dường như họ đang lén lút tiến hành móc nối với nhau.”

Dạ Minh Châu bẩm báo.

“Minh Châu, chuẩn bị chinh phạt những kẻ không phục cho ta đi!”

Lý Thanh Sơn cười, lấy một cái bánh lái từ trong túi bách bảo ra. Mặc dù Phi Thiên Long Hạm không còn tồn tại nhưng bánh lái vẫn là trung tâm khống chế của đội quân con rối.



"Tùy đại nhân dặn dò."

Dạ Minh Châu cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười. Chỉ cần nhờ sức mạnh của hắn, Chu Ảnh tộc có thể ung dung ở vị trí bên trên các thị tộc khác, tất cả đều đơn giản hơn so với tưởng tượng.

"Trước khi nói rõ mọi chuyện, ta sẽ không ra tay."

Lý Thanh Sơn nói một câu đánh vỡ ý tưởng của Dạ Minh Châu, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên:

"Nhưng mà chỉ dựa vào Chu Ảnh tộc của chúng ta thì sao có thể tiến hành chống lại những thị tộc khác được?"

"Lẽ nào ngươi cho rằng, một câu nói của ta có thể làm cho Chu Ảnh tộc trở thành thị tộc đứng đầu sao? Nếu ta ra tay thì Chu Ảnh tộc có gì khác những thị tộc khác đối với ta chứ?"

Lý Thanh Sơn dùng giọng nói nhỏ như tiếng rung kim loại và ngôn từ lạnh lùng nói. Hắn cũng không hy vọng cái gọi là "sự trung thành" ở Dạ Minh Châu hay là những Dạ Du nhân khác. Nếu không hề có chút giá trị sử dụng nào thì đâu cần hắn phải nhọc lòng làm tất cả mọi chuyện như vậy chứ. Vậy hắn nỗ lực, tốn công sức để nhận được quyền chỉ huy Dạ Du nhân vì cái gì? Lẽ nào vì mang tự do dân chủ đến cho họ, để cho họ trải qua những tháng ngày sống tốt, hạnh phúc sao?

"Ta không biết nên làm như thế nào?"

Trong lòng Dạ Minh Châu run lên, rõ ràng Lý Thanh Sơn tuyệt đối không phải đối tượng đơn giản có thể lợi dụng. Dạ Lưu Tô há miệng muốn nói, lại bị Dạ Lưu Ba dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại, đành lặng lẽ thở dài.

"Yên tâm, ta sẽ cung ứng khi cần phải chống đỡ."

Lý Thanh Sơn để bánh lái vào trong lòng bàn tay Dạ Minh Châu.

"Đa tạ Đại nhân ban ân!"

Nghe Lý Thanh Sơn giải thích xong, đôi mắt Dạ Minh Châu hơi sáng lên, tâm tư nhanh chóng chuyển động. Có Chu Hậu thừa nhận danh phận, lại có thêm nguồn sức mạnh này nữa, tỷ lệ áp đảo được mấy thị tộc nhỏ yếu là rất lớn, rồi kết hợp họ lại…

"Hiện tại là thời điểm ngươi thể hiện năng lực, cho ngươi thời gian một tháng, đi thực hiện dã tâm của ngươi đi!"

Lý Thanh Sơn cười, vỗ vỗ vai Dạ Minh Châu.

Dạ Minh Châu cáo từ rồi rời đi, Dạ Lưu Ba ôm cổ Lý Thanh Sơn:

"Chủ nhân. Nếu sau này nàng có quyền thế lại không chịu nghe mệnh lệnh của ngươi thì phải làm sao?"

Đây là nỗi sầu lo của tất cả những kẻ thống trị trên đời này, công lao quá lớn sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân, khó có thể điều động, thậm chí còn đổi khách làm chủ.
Lý Thanh Sơn trả lời rất đơn giản:

"Vậy thì đổi một người chịu phục tùng tốt hơn."

Đây chính là quy tắc thống trị của tu hành giả, thủ đoạn quyền mưu này căn bản không đáng nhắc tới khi có sự áp chế của sức mạnh tuyệt đối. Nếu Lý Thanh Sơn lãng phí công sức ở trong đó thì chính là đứa ngốc. Chỉ có thể cố hết sức bỏ ra càng nhiều công sức thì sẽ được càng nhiều tài nguyên, để cho mình trở nên mạnh hơn nữa mới là đạo lý.

Tất cả mục đích, tất cả nỗ lực, đều để leo lên chỗ cao hơn, đến lúc đó ngoái đầu nhìn lại, những người này đã bị hắn quăng lại ở phía xa xa đằng sau từ lâu.

Mục đích bị lãng quên trong thời gian ngắn lại trở nên rõ ràng lần nữa.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn mái vòm, tầm mắt xuyên qua lớp đất đá dày đặc. Hắn dùng một đôi mắt khác nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nhìn về chín tầng mây.
"Đi thôi, Tiểu An, chúng ta về Bách gia kinh viện."

Để lại phân thân ảnh trong gương để tọa trấn, bản thể Lý Thanh Sơn khôi phục lại dáng vẻ con người bình thường, kéo tay Tiểu An rời đi. Mây mù bốc lên dưới chân rồi nâng hai người họ lên, bay về phía Bách gia kinh viện.

Trong túi Bách Bảo mang theo có lượng lớn linh thảo do Chu Ảnh tộc kính dâng, đợi đến khi bình định các thị tộc khác, con số này sẽ tăng lên gấp mấy lần, hiện tại chỉ thiếu một người luyện đan...Như Tâm.

Bình Luận (0)
Comment