Chương 85: Thảo Tự Kiếm Thư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 85: Thảo Tự Kiếm Thư
Vạn Hào kề sát bùa chú "Nhuệ Kim phù" trên đao, ngưng tụ thành ba thước đao cương, một đao bổ tới, Lý Thanh Sơn tưởng có thể tiếp tục sống dưới một đao của y chính là chuyện không thể.
Ngô đường chủ thì lại áp phù lên ngực, phù trên người sáng lên màu vàng kim giống như của Hắc Phong trại chủ Hùng Hướng Võ, cũng là một tấm “Kim Cương phù”, nhưng màu sắc rực rỡ hơn rất nhiều, xông thẳng tới giáng trọng quyền xuống.
Phùng Chương dừng bước lại, thu Phong đao vào vỏ, nhìn Lý Thanh Sơn giống như nhìn người chết, đừng nói là Lý Thanh Sơn, cho dù là chính bản thân y rơi vào vây công như cũng chỉ một con đường chết.
Những người này, Lý Thanh Sơn muốn đối phó một kẻ đều không dễ dàng, tầng tầng đạp xuống, mặt đất dưới chân hắn sụp đổ thành một cái hố to, "Ngưu Ma Đạp Đề", rung động hướng truyền đi bốn phương tám hướng, bốn cao thủ nhất lưu đều ngừng lại một chút.
Nhưng hắn vẫn không dám nhân cơ hội này ra tay, mà là dùng hết toàn lực cùng Tiểu An đồng thời nhảy lên không trung.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra đủ loại biểu hiện, nếu như Lý Thanh Sơn liều mạng xông vào còn có một chút hi vọng sống, nhưng hắn nhảy lên bầu trời chính là tự tuyệt đường sống. Người trên không trung, là không có bất kỳ chỗ trống nào để mượn lực né tránh, khi hắn từ không trung rơi xuống chính là giờ chết của hắn.
Lý Thanh Sơn lên tới điểm cao nhất, thời điểm đang bắt đầu phải hạ xuống, đột nhiên triển khai Thảo Tự Kiếm Thư, bên trên sáng lên một nét phẩy, một nét mác, một nét ngang, một nét sổ và một nét cong. Trước khi rơi vào phạm vi công kích của ba kẻ kia, Lý Thanh Sơn liền lặng lẽ nắm chặt Thảo Tự Kiếm Thư, truyền toàn bộ chân khí vào trong đó.
Từ lúc đạt được Thảo Tự Kiếm Thư, chân khí của hắn không ngừng tăng cường. Mà hắn hôm nay không chỉ được uống rượu Bồ Đề lại nuốt cả nhánh Linh sâm vào, vừa mới còn nuốt vào một viên Bạo Khí Liệt Thể hoàn, chân khí trong cơ thể cường thịnh đến một cao độ trước đó chưa từng có, phát huy uy lực linh khí này đến cực hạn.
Trong nháy mắt khi Thảo Tự Kiếm Thư triển khai, con mắt Phùng Chương liền phát sáng lên:
- Trung phẩm linh khí! Không, là thượng phẩm linh khí, chạy mau!
Trong lòng y không chỉ không sợ hãi, trái lại mừng như điên, nếu có được một cái thượng phẩm linh khí thì ngay cả bị khai trừ ra khỏi Ưng Lang vệ cũng đáng giá.
Lý Thanh Sơn điều động toàn bộ tinh thần, nỗ lực thao túng cái thượng phẩm linh khí này. Không biết có phải do ý chí của hắn tác động hay không, hoặc là căn bản chỉ là do bản thân linh khí, tự động tập trung vào những kẻ có địch ý kia.
Nét phẩy, nét mác, nét ngang, nét sổ và nét cong, phân ra bay về phía năm người Phùng Chương.
Căn bản không cần Phùng Chương nhắc nhở, ngay lúc Lý Thanh Sơn triển khai Thảo Tự Kiếm Thư, những giang hồ cao thủ nhất lưu tâm tư nhạy cảm này liền cảm thấy sát cơ cực đoan khủng bố, theo bản năng lập tức có phản ứng.
Vạn Hào vung một đao chém lên trời, lấy công làm thủ, tinh diệu đóng kín phương hướng kéo tới sát cơ. Nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối, tất cả chiêu thức đều là vô dụng, "Nét sổ" bắn thẳng xuống, đao cương và ngay vả thân đao vỡ vụn thành từng mảnh, trong nháy mắt xuyên qua đỉnh đầu của y. Y sững sờ một chút, cả người ầm ầm ngã xuống đất.
Ngô đường chủ giương hai tay chắn ngang, sử dụng một chiêu "Thiết Tỏa Hoành Giang", hơn nữa có Kim Cương phù hộ thể, hình thành một đạo phòng ngự mạnh nhất, nhưng không ngờ bị Nét cong câu mất đầu.
Hai cao thủ nhất lưu phát ra đòn sát thủ chỉ trong nháy mắt đã bị gϊếŧ, thể hiện sự đáng sợ của thượng phẩm linh khí.
Lữ Đình Nhị ỷ vào khinh công tuyệt vời, toàn lực tung bay bỏ chạy. Chử Hâm vẫn đứng xa nhất, phản ứng cũng nhanh nhất, thân hình tròn vo một thoáng liền lăn qua một bên.
Nét mác xẹt ngang qua, hai vệt huyết quang văng ra, hai người kêu thảm ngã xuống đất, để lại một chân một tay, bị thương nặng.
Mà mãnh liệt nhất, sáng ngời nhất chính là Nét phẩy, thì lao về phía Phùng Chương.
Phùng Chương trầm hông, lôi ra hai đạo linh phù, phân biệt dán lên trên đao và trên người.
Liễu Phong đao xẹt ra đao cương dài hai thước, trên người y ngưng tụ ra một cái chuông vàng hộ thể. Nếu như nói Kim Cương phù còn có công hiệu gϊếŧ địch, vậy thì cái chuông vàng kia hoàn toàn vì hộ thể.
Thân là cao thủ Luyện Khí tầng hai, lại xuất thân Ưng Lang vệ, của cải trên người y so với mấy cái cao thủ nhất lưu kia gộp lại còn nhiều hơn, nhưng y cố ý tiết kiệm, để những kia cao thủ nhất lưu đi liều mạng, tốt nhất là chết hết, y cũng không cần hứa hẹn linh đan, tâm tư không thể nói là không độc.
Nhưng thấy thượng phẩm linh khí trong tay Lý Thanh Sơn, nhất thời y không tiếc bất kỳ điều gì hết.
Trong nháy mắt, linh quang khuấy động, che mù hai mắt, ngay cả tuyết đọng dày đặc phủ lên Sơn thần miếu đều bị quét đi sạch sành sanh.
Đao nát tan, chuông phá, người nhưng chưa vong.
Cảnh Lý Thanh Sơn lo lắng nhất đã xảy ra, Liễu Phong đao trong tay Phùng Chương chỉ còn dư lại chuôi đao, áo quần cả người rách nát không ra hình thù gì, lưu lại vô số vết thương nhỏ, nhưng trên mặt nhưng mang nở nụ cười đắc ý, nhìn Lý Thanh Sơn trên không trung.
Lòng Lý Thanh Sơn như chìm xuống đáy vực, phía sau vang lên tiếng phá không.
Hai mắt Lữ Đình Nhị đỏ hồng như máu, dùng một tay còn lại vung lên thành cơn bão kim loại.
Lý Thanh Sơn đẩy Tiểu An bên cạnh ra, miễn cưỡng múa đao đón đỡ, nhưng chân khí trong cơ thể hắn đến một tia không dư thừa, tác dụng phụ của Bạo Khí Liệt Thể hoàn cũng đồng thời phát tác, cả người sắp nứt.
Tiểu An bỗng vươn tay, trơ mắt nhìn hắn bị dòng lũ kim loại hất bay ra ngoài, trong nháy mắt trên người không biết trúng bao nhiêu ám khí, đánh vỡ nóc nhà Sơn thần miếu, rơi trên lửa trại.
Cái đầu của tượng Sơn thần lăn sang bên, gương mặt bị đốt cháy như nở nụ cười gằn, phảng phất đang cười Lý Thanh Sơn không lượng sức mình.
Tiểu An vừa rơi xuống đất liền xông thẳng tới miếu Sơn thần, tế kiếm đâm nghiêng, Lữ Đình Nhị một chân đứng thẳng, tỏ rõ vẻ oán độc:
- Ta gϊếŧ con quái vật nhà ngươi!
Phùng Chương cũng không truy theo Lý Thanh Sơn, lấy ra một tấm linh phù bắn vào trong miếu.
Trong miếu nổ ra một đoàn lửa lớn, miếu Sơn thần vốn đã gần tàn phế trong nháy mắt sụp xuống, ánh lửa phóng lên trời, bên ngoài mười dặm cũng có thể nhìn thấy.
Phùng Chương cảm thấy bí mật trên người Lý Thanh Sơn quá nhiều, sợ Lý Thanh Sơn trong tay còn có sát chiêu, không muốn mạo hiểm nữa, trực tiếp lấy linh phù cuối cùng ra, ngược lại Thượng phẩm linh khí không thể tổn hại bên trong ngọn lửa này, đến lúc thì chỉ cần đi kiếm bên trong tro cốt Lý Thanh Sơn là tốt rồi.
Lửa đỏ hùng hùng thiêu đốt, ngọn lửa trong mắt Tiểu An rừng rực như máu, lấy tư thế đồng quy vu tận phát điên đánh tới Lữ Đình Nhị.
Lữ Đình Nhị tránh sang bên, chỉ thấy Tiểu An phóng về phía miếu Sơn thần, quyết tìm Lý Thanh Sơn từ trong biển lửa ra, không khỏi thì thầm: "Quái vật!"
Chử Hâm xuất thủ lần nữa, ám khí leng keng leng keng đánh vào người, thân hình Tiểu An một trận lảo đảo, ngã trên mặt đất rồi lập tức bò lên.
Phùng Chương cười gằn một tiếng, ống tay áo phất một cái, chân khí tuôn ra, đập bay Tiểu An ra ngoài. Đứng trước ngọn lửa như núi lớn, như tách biệt y và Lý Thanh Sơn.
Y khẽ quát:
- Hai người các ngươi ngớ ngẩn sao, còn không mau gϊếŧ nó, đừng làm cho nó chạy trốn.
Nhưng trong lòng y đang suy nghĩ kế sách gϊếŧ người diệt khẩu, Thượng phẩm linh khí tuyệt không có thể bị bất kỳ người nào biết.
Chử Hâm và Lữ Đình Nhị nghe Chùng chương nói xong trái lại do dự, không biết là nên chiến nên trốn. Vốn bọn chúng tiếp nhận giao dịch của Phùng Chương chính là tự tin mấy người liên thủ không sợ Phùng Chương không công nhận, ngược lại hiện tại y đã không phải là Ưng Lang vệ, cho dù Phùng Chương không sợ, lẽ nào người nhà của hắn mỗi người đều là cao thủ Tiên Thiên sao?