Chương 932: Lổ Hỗng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 932: Lổ Hỗng
Cuối cùng, tơ nhện trong cơ thể Lý Thanh Sơn cũng đứt đoạn thành từng tấc, cả người hắn lại chấn động, vạn ngàn sợi tơ nhện bắn ra ngoài tựa như ngân châm, giúp hắn thoát ra khỏi sự trói buộc.
Đại Đại Thần Lực lập tức phát huy tác dụng, trái tim đỏ tươi với vết thương lít nha lít nhít của hắn dần được lành lại rồi đập thình thịch lần nữa. Tuy bị vạn châm xuyên thân rất thảm thiết, nhưng lúc khôi phục lại khá dễ dàng.
Những làn sóng khí thủy linh tuôn ra từ đan điền khí hải và lan ra toàn thân hắn. Cảm giác mát lạnh sảng khoái loại bỏ sự đau đớn trong nháy mắt. Tuy rằng hắn không dám sử dụng linh khí một cách tùy ý ở trước mặt Chu Hậu, nhưng nó có trong cơ thể mình thì mình dùng một lát cũng không sao.
Linh khí toàn thân cạn kiệt, tinh thần hắn trở nên phấn chấn, Lý Thanh Sơn không mất một sợi tóc nào lại đứng trước mặt Chu Hậu lần nữa. Hắn thu hồi Hổ Ma Xuy Tức, cười như điên và nói:
“Hiện tại ta sẽ đến xxx ngươi!”
Chu Hậu La Ti cảm giác như mình rơi vào một giấc mơ không thể tưởng tượng nổi, bất kể nàng đánh bại hắn bao nhiêu lần thì hắn đều có thể đứng lên lần nữa và khiêu chiến nàng.
Trong mắt Lý Thanh Sơn, tơ nhện bay ra như bỗng chậm lại, hắn hơi cúi người thì tơ nhện đã lướt qua bên mặt.
Ánh mắt Chu Hậu La Ti lóe lên, tơ nhện bỗng chuyển hướng và cuốn lại tựa như rắn.
Lý Thanh Sơn tiện tay vung một cái, vuốt hổ sắc bén chặt đứt tơ nhện. Hắn đang định đánh tiếp về phía Chu Hậu thì thân hình hơi khựng lại, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy một cái, chỉ thấy vô số sợi tơ nhện lướt qua bên dưới thân hắn.
Rủ mắt nhìn xuống thì thấy chúng như một con rắn trắng đang quay ngoắt đầu lại, mở cái miệng lớn như máu ra và lao về phía hắn.
Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng bước, hai vuốt múa may hoa cả mắt, sau đó tơ nhện bị xé rách thành từng tấc một. Hắn lại há miệng phun ra một luồng Xuy Tức, nó vòng quanh khắp toàn thân hắn tựa như một con rắn linh hoạt, gạt bỏ mọi sợi tơ nhện quấn lấy muốn nhân cơ hội đánh lén.
Lý Thanh Sơn không khác gì một con mãnh hổ chuyển hướng trong rừng rậm do tơ nhện dệt thành, một phiến lá cũng khó mà dính vào người hắn được.
Chu Hậu La Ti kinh ngạc đến ngây người, tốc độ và sự nhanh nhẹn mà Lý Thanh Sơn thể hiện gần như không hề kém gì nàng.
Một yêu tướng nắm giữ sức mạnh, tốc độ và phản ứng giống như yêu soái sao?
Trong chốc lát, yêu khí trên người Chu Hậu La Ti đã giảm xuống dưới hai phần, cuối cùng nàng cũng ngừng phun tơ nhện.
Lý Thanh Sơn nhân cơ hội này mà nhào về phía Chu Hậu La Ti, chỉ thấy một nụ cười âm u lạnh lẽo hiện ra trên mặt nàng.
“Thu lưới!”
Chu Hậu La Ti dùng một suy nghĩ khiến một tấm lưới lớn được dệt từ vô số sợi tơ nhện nhô ra khỏi lớp đất và nham thạch, chúng thu về phía Lý Thanh Sơn từ bốn phương tám hướng, trước sau trái phải.
Lúc nãy, khi tơ nhện của nàng va chạm với Xuy Tức của Lý Thanh Sơn thì vô số sợi tơ nhện bị văng ra đều đi sâu vào trong đất đá.
Những sợi tơ nhện đó cũng không bị vứt bỏ như thế mà lại dệt thành một tuyến dưới sự khống chế của nàng, tựa như con nhện kiên trì bện mạng nhện của nó và chờ con mồi rơi vào trong lưới.
Trong phút chốc, Lý Thanh Sơn đã phản ứng kịp, hắn thổi một luồng Xuy Tức đánh vào tấm lưới nhưng chỉ tạo ra một cơn chấn động. Thế là hắn đánh từng quyền ra nhưng chấn động lực cũng khó mà phá tan được tấm lưới này.
Mỗi một tuyến tơ nhện kết thành tấm lưới này đều có độ lớn bằng ngón trỏ, nó được kết thành từ vô số sợi tơ nhện, độ bền bỉ cao hơn những sợi tơ nhện mà nàng phun ra từ miệng nhiều. Một khi bị trùm kín, dù có sức mạnh vô cùng vô cùng, có thần thông Ngưu Ma Chấn Đãng thì cũng tuyệt đối không tránh thoát được.
“Linh Quy Huyền Giáp!”
Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng, vô số hình lục giác kết thành hình cầu ở chính diện, chống đỡ tấm lưới lớn.
“Ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu!”
Chu Hậu La Ti lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vươn tay ra thu mạng nhện. Linh Quy Huyền Giáp lập tức xuất hiện vài vết nứt, những tuyến tơ nhện bện thành tấm lưới ghìm vào trong, cứ như một giây sắc là có thể cắt chúng thành mảnh vỡ.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Lý Thanh Sơn cười như điên và nói.
“Cái gì?”
Chu Hậu La Ti nhíu mày lại.
“Ngươi nói xem?”
Lý Thanh Sơn đánh giá thân thể trắng như tuyết của nàng, tia sáng tàn bạo bắn ra từ mắt hắn. Hắn sắp trả lại cho nàng tất cả những áp bức và nhục nhã trước kia.
“Mơ tưởng hão huyền!”
Chu Hậu La Ti quát lên, mạng nhện thu lại, các vết nứt che kín Linh Quy Huyền Giáp trong tiếng “răng rắc” vang vọng.
“Thực ra ta đã phát hiện âm mưu của ngươi từ lâu, tất cả mọi thứ xảy ra trong đất đá sao giấu giếm được ta!”
Lý Thanh Sơn cười nói.
“Ngươi phát hiện mà không trốn sao?”
Chu Hậu La Ti không tin, nhưng lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
“Ta chỉ sợ ngươi chạy trốn thôi.”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Thực ra, cái mạng nhện này vẫn có kẽ hở.”
“Ở đâu?”
Linh Quy Huyền Giáp ầm ầm vỡ vụn.
Lý Thanh Sơn giơ tay lên chỉ:
“Là ngươi đó!”
Chu Hậu La Ti cũng loáng thoáng thấy hai luồng gió bão dâng trào ở sau lưng Lý Thanh Sơn, trong phút chốc bóng người hắn đã biến mất tại chỗ.
Lòng nàng khϊếp sợ nhưng đợi khi phản ứng lại thì Lý Thanh Sơn đã mang theo mạng nhện và va chạm ầm ầm vào người nàng.
“Để duy trì tấm lưới này thì phải dùng cả yêu khí và thể lực nhỉ! Hiện tại yêu khí và thể lực của ngươi đã tiêu hao gần hết rồi!”
Lý Thanh Sơn đặt nàng dưới thân, vuốt hổ giữ chặt lấy chiếc cổ thon dài của nàng, cười khẩy và nói:
“Ta thù dai lắm đấy, nương của con ta!”