Nếu chuyến đi này thực sự nguy hiểm trí mạng thì hắn nhất định sẽ nhận được cảnh báo từ linh quy.
Về vấn đề này, tuy rằng hắn không có bản lĩnh tính toán các loại chuyện lộn xộn, nhưng chỉ cần có hiệu quả ở phương diện này là đủ rồi.
Trong ánh mắt kinh nghi của Chu Hậu La Ti, Lý Thanh Sơn đưa Tiểu An, triển khai Phong Thần Vũ Dực đáp xuống mặt đất, đi tới đâu đất đá tự động tách ra hai bên đến đó, hình thành một con đường, ngay cả có mỏ kim loại không dễ di chuyển cũng chỉ cần phun ra một luồng Xuy Tức Phong, một trận tia lửa bắn tung tóe, đảo mắt đã thấy xuất hiện một con đường.
Hai người đi thẳng vào sâu trong lòng đất, một vùng hoả hồ nham thạch nóng chảy.
Lý Thanh Sơn vừa đứng vững, tinh thần lập tức bị một sợi linh vũ màu vàng đỏ lơ lửng trên hỏa hồ hấp dẫn, cuối cùng không thể dời mắt.
Linh vũ thon thả đẹp đẽ, dài khoảng một thước, uốn lượn dãn ra, hoa văn ở phía đuôi giống như một con mắt to lớn, không dứt tỏa ra hào quang lộng lẫy mà ôn nhuận.
Địa hỏa chi tinh mênh mông vô bờ tụ lại ở trên đó, mỗi một lần nó phiêu động đều làm biển lửa bùng lên một trận.
Không cần bất kỳ lời chú thích nào, Lý Thanh Sơn biết ngay rằng đây chính là Phượng Hoàng Linh Vũ trong truyền thuyết, tuyệt đối không có chút hư giả nào.
Có câu nói là "nhìn một đốm ban mà nhận ra được cả con báo", chỉ nhìn một cọng linh vũ này, dường như hắn đã có thể tưởng tượng ra tư thế Phượng Hoàng giương cánh chao liệng đầy cao quý.
Lý Thanh Sơn lập tức nhảy qua hồ lửa nham thạch nóng chảy, vươn tay bắt lấy Phượng Hoàng Linh Vũ, lúc sắp sửa đụng vào lại không tự chủ được mà rụt rụt tay lại, giống như là phàm nhân dùng tay không lấy than lửa nên sợ hãi sẽ bị bỏng.
Nhưng lúc đầu ngón tay của hắn chạm đến Phượng Hoàng Linh Vũ, cảm nhận lại không phải là nóng bỏng, ngược lại có một loại cảm giác ôn nhuận khó tả, xúc cảm dịu dàng đó không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Sau đó chính là khí tức sinh mạng cường đại.
Phượng Hoàng chi tâm, cao quý mà không ngạo mạn.
Phượng Hoàng chi hỏa, nóng rực lại không bỏng tay.
Lý Thanh Sơn mân mê Phượng Hoàng Linh Vũ trong tay, thầm kinh ngạc tán thưởng trong lòng, tưởng tượng ra Phượng Hoàng chân chính thì phải mỹ lệ nhường nào.
Đồng thời, Kim Thiền cũng đang quan sát Lý Thanh Sơn, lần giao lưu trước đến cùng vẫn cách nhau một cự ly cực xa, hơn nữa bất cứ ai cũng không thể coi khinh sự nhiễu loạn của từ tính dưới lòng đất.
Cho nên tuy đã có một lần giao lưu, nhưng ấn tượng với Lý Thanh Sơn vẫn dừng lại ở lần trước khi Lý Thanh Sơn vào lòng đất rồi hiện ra một luồng khí tức Phượng Hoàng.
Nhưng lần này gặp lại, Kim Thiền không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Vì khí tức Phượng Hoàng trên người Lý Thanh Sơn cực kỳ nhỏ yếu, gần như bằng không, nhưng mà lại có ba luồng khí tức khổng lồ khác tồn tại.
Một luồng trầm ổn như núi, một luồng cuồng liệt như gió, một luồng an tĩnh như biển.
Mỗi một loại khí tức đều tượng trưng cho một loại huyết mạch truyền thừa của sinh mạng cường đại, mà bất kỳ loại nào cũng đều không hề thua kém Phượng Hoàng.
La Ti thất bại không hề oan uổng, thậm chí nàng còn không biết rằng đến cùng bản thân đã đối mặt với cái gì!Loại tình huống này, Kim Thiền thật sự là chưa từng nghe qua, tuyệt không có khả năng là trời sinh, huyết mạch cường đại như vậy mà có thể có được một loại đã là cơ duyên cực hiếm có.
Ở trên người của hắn chắc chắn có một bí mật khổng lồ.
Một tiểu yêu đến cửu thiên là cái gì cũng không rõ mà lại nghiêm túc nói muốn đến phía trên cửu thiên, xem ra tuyệt không phải xuất phát từ sự cuồng vọng.
Tuy Kim Thiền không biết được sự tồn tại của Thanh Ngưu, lại có thể cảm nhận được một thân ảnh vĩ đại đứng ở sau người Lý Thanh Sơn từ trong bóng tối.
Sau đó Kim Thiền lại chú ý lên Tiểu An, trong nháy mắt đã sửng sốt, cảm giác chấn động đó còn mãnh liệt hơn khi Lý Thanh Sơn nhìn thấy Phượng Hoàng Linh Vũ nhiều, hắn rì rầm tự nói rằng: "Phi sinh phi tử, vô sắc vô ngã.
"Kim Thiền có một sự ràng buộc rất sâu với Phật môn nên mới để cho Lý Thanh Sơn đi tìm kiếm Thiên Long thiền xướng, hiện tại thấy được người thừa kế của Bạch Cốt Bồ Tát, sao có thể không ngạc nhiên chấn động.
Đương nhiên, thực lực của Lý Thanh Sơn và Tiểu An còn rất nhỏ yếu, nhưng dường như đều là những hạt giống nho nhỏ, có hạt giống chỉ có thể mọc thành cỏ dại, lại có những hạt có tiềm năng mọc thành đại thụ chọc trời.
Kim Thiền vốn chỉ nổi tính tò mò, muốn dò la một phen xem lai lịch truyền thừa của bọn hắn, nhưng trái lại lúc này đã không còn cái tâm tư này nữa.
Người có thể trồng xuống hai hạt giống này vượt xa cảnh giới mà lúc này hắn có thể ngóng đến được.
Nếu không phải đã đi tới mép giếng, có thể nhìn thấy một chút thế giới ngoài giếng, thậm chí hắn còn không thể hiểu ra được ý nghĩa trong đó.
Đặc biệt là ở trên người Tiểu An ẩn chứa một loại thiền cơ kỳ quái, khác hẳn với tất cả Phật lý mà hắn biết, thậm chí còn ngược lại, mà lại tự hình thành một phong cách, tìm không ra chút sai sót nào.
Hắn căn bản không dám thâm nhập tìm hiểu, với việc tu hành của hắn, việc đó không những vô ích mà còn có hại.